Saturday, November 29, 2008

Có nhiều lúc mình thấy lạ vì cái trí nhớ của mình, tại sao có những thứ mình lại nhớ lâu đến thế. Đến nỗi đôi khi mình nghi ngờ không biết có phải là trí nhớ hay là có cả trí tưởng tượng của mình trong đó nữa. Mình còn nhớ rất rõ những khoảnh khắc, những cảm giác từ hồi còn đi học mẫu giáo. Mà có khi chẳng phải là những sự kiện gì nổi bật cả chỉ là những khoảnh khắc hay những cảm giác thật bình thường. Có điều bây giờ khi nhớ lại, mình ngạc nhiên về những suy nghĩ và cảm giác của mình lúc đó, và thường là mình cảm thấy thật nhẹ nhàng khi nhớ lại tất cả dù là chuyện vui hay buồn. Có lúc cứ muốn viết ra vì sợ một ngày nào đó những nơ ron thần kinh của mình sẽ chết dần chết mòn và rồi không thể nào nhớ nữa, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Có lúc mình nhớ lại cái mùi cơm khê trong nhà trẻ, và nhớ những buổi trưa nào đó mình đứng một mình ôm bát cơm vì ăn sau cả lớp, mình cứ ngậm cơm thôi không chịu nuốt, thế là các cô phạt bắt đứng một mình bên cây cột đầu hè. Những buổi trưa nằm chờ hy vọng anh mình tới đón về sớm, nhắm mắt và khóc thầm tủi thân khi anh mình không đến. Nhớ những buổi sáng mẹ chở đi học cứ khóc nhè đòi mua bánh rán. Nhớ sân lớp mình có hoa bìm bìm to lắm, lá hình tim và những bông hoa trắng thật to mà mình và các bạn hay hái chơi khi tập thể dục. Hồi đấy bọn mình hay mong chờ những chiếc máy bay bay ngang qua. Giờ phút này đây khi mình nhớ lại, thì bao nhiêu hình ảnh lại hiện ra, cứ cái này liên tưởng đến cái kia. Có điều mình không nhớ nhiều về bạn bè, chỉ nhớ vài đứa như cái Mai, cái Thảo, cái Linh, cái Hòa trọc vì mấy đứa này ở gần nhà, sau này lại học chung.

Cái ngõ trường mẫu giáo mình đấy, sau này lúc lên cấp 2, mỗi lần đi học qua mình lại cứ ngó vào không biết có phải nó hay không, không lần nào mình vào đấy cả, chỉ ngó ngó nghiêng nghiêng và tìm lại chút dấu ấn quen thuộc nào mà thôi.

Năm ấy bọn bạn ở gần nhà đều vào lớp một . Mình chơi với chị Hoài Nam hơn mình mấy tuổi cứ đi theo chị ý ra trường cấp 1. Mình đứng ở ngoài cửa lớp một, thấy cái Hoa đang học trong lớp về nhà bảo mẹ, con ứ đi học mẫu giáo nữa đâu, con đi học với cái Hoa. Không biết thế nào mẹ lại xin cô Mai cho mình vào học. Nhà cô Mai ở trong làng Mai Động, làm đậu phụ, bây giờ trông cô thế nào mình chịu không nhớ nổi. Cô Mai cho mình vào ngồi trong lớp, nhưng mình vẫn chưa chịu học, ngày nào cũng xách cái túi lưới đựng bỏng ngô, nay quên vở mai quên bút nhưng vẫn đi lớp đều đặn lắm...

No comments: