Wednesday, November 5, 2008

Entry for November 05, 2008

Hồi chiều này đi cùng đứa bạn lên Phú Nhuận. Đi từ Hàng Xanh lên tới Phú Nhuận hơn một tiếng đồng hồ, cứ chưa kịp hớn hở mừng thoát khỏi đám kẹt xe này thì đã nhận ra mình đang chui vào một ổ bùng nhùng khác. Vừa đi vừa nói chuyện kẹt xe cho đỡ tức. Nó kể chuyện từ hồi dựng mấy cái lô cốt trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, chắc phải cả năm rồi nó không ghé được tiệm sửa xe quen chỉ vì kẹt xe. Hồi xưa tiệm có 4 thợ, ông chủ chỉ đứng điều hành, hôm rồi ghé lại thấy chỉ còn ông chủ lọ mọ một mình, hỏi thăm ra mới biết cả năm nay ế vì kẹt xe đành cho thợ nghỉ hết, làm một mình mà còn thiếu việc nhiều hôm đóng cửa nghỉ sớm cho đỡ ồn ào. Nó bảo, mày thấy chưa, người ta giàu nghèo có số, tự nhiên đang ăn nên làm ra, đùng một cái có lô cốt trước nhà thế là xong phim, lấy gì mà sống.
Mình lại nghĩ đến chuyện thân phận của con người... Chẳng có bác nào ở trên kia mảy may nghĩ về những thân phận nhỏ bé không ai biết tới, như hàng bao chính sách được sinh ra có thể làm lợi cho một số đông nào đó lại đem đến bần cùng cho kẻ khác, ví dụ như chuyện phân lũ để bảo vệ Hà Nội chẳng hạn, xét về một mặt nào đó việc phân lũ không phải là không có lý nhưng một mặt khác vẫn cứ có điều gì chua chát quá. Cho dù dân vùng bị phân lũ sẽ được di dân, được trợ cấp để khắc phục hậu quả để đảm bảo đời sống... nhưng chắc chắn mọi thứ không bao giờ hoàn hảo và người ta đành phải chấp nhận số phận của mình
Xã hội cứ luôn tồn tại những bất công và kẻ yếu đuối bị đào thải như một quy luật tất yếu. Luật pháp chỉ dành cho kẻ mạnh? Người ta cứ đấu tranh, đấu tranh để rồi lại nảy sinh những bất công khác và rồi lại đấu tranh, cái vòng xoáy ốc chẳng bao giờ ngừng lại. Vì con người quá giống nhau và cũng quá khác nhau chăng?

No comments: