Thursday, February 26, 2009

Entry for February 26, 2009

AS I LAY ME DOWN

Sophie. B. Hawkins


It felt like spring time...

On this February morning.

In the courtyard...

Birds were singing your praise.

I'm still recalling things you said.

To make me feel alright.

I carried them with me today.

Now...As I lay me down to sleep...

This I pray...that you will hold me dear.

Though I'm far away...

I'll whisper your name into the sky.

I will wake up happy.

I wonder...why I feel so high?

Though I am not above the sorrow.

Heavy hearted till you call my name.

And it sounds like church bells...

Or the whistle of a train.

On a summer evening...

I'll run to meet you.

Barefoot...barely breathing.


As I lay me down to sleep...

This I pray...that you will hold me dear.

Though I'm far away...

I'll whisper your name into the sky.

And I will wake up happy.


It's not too near for me.

Like a flower...I need the rain.

Though it's not clear to me...

Every season has its change.

And I will see you...

When the sun comes out again.

As I lay me down to sleep...

This I pray...that you will hold me dear.

Though I'm far away...

I'll whisper your name into the sky.

And I will wake up happy.


As I lay me down to sleep...

This I pray...that you will hold me dear.

Though I'm far away...

I'll whisper your name into the sky.

And I will wake up happy.

When the sun comes out again.

Dường như đã là mùa xuân

Giữa tinh mơ tháng 2

nơi hiên nhà

Những chú chim đang hót những lời em ca hát

Tôi vẫn nhớ những lời em đã nói

Những điều làm tôi cảm thấy bình yên

Tôi đã mang theo mình cho tới hôm nay

Và giờ đây, khi tôi để mình chìm vào giấc ngủ

Phút giây này, tôi nguyện cầu em sẽ ôm tôi ôi người yêu dấu

Dù rằng tôi đang rất xa em

Tôi sẽ gọi thầm tên em giữa trời cao

Tôi sẽ thức dậy trong niềm hạnh phúc

Tôi tự hỏi… tại sao mình hứng khởi

Dù tôi không vượt qua được nỗi muộn phiền

Trái tim nặng nề cho tới khi em gọi tên tôi

Như tiếng chuông ngân

Hay tiếng còi tàu

Giữa buổi tối mùa hè

Tôi sẽ chạy tới bên em

Chân trần…như gió thoảng

Khi tôi để mình chìm vào giấc ngủ

Phút giây này, tôi nguyện cầu em sẽ ôm tôi ôi người yêu dấu

Dù rằng tôi đang rất xa em

Tôi sẽ gọi thầm tên em giữa trời cao

Và tôi sẽ thức dậy trong niềm hạnh phúc

Không là quá gần với tôi

Như hoa kia … tôi cần mưa

Dù không rõ ràng, với tôi…

Mỗi mùa rồi sẽ đổi thay

Và tôi sẽ thấy em

Khi mặt trời rạng ngời lần nữa

Khi tôi để mình chìm vào giấc ngủ

Phút giây này, tôi nguyện cầu em sẽ ôm tôi ôi người yêu dấu

Dù rằng tôi đang rất xa em

Tôi sẽ gọi thầm tên em giữa trời cao

Và tôi sẽ thức dậy trong niềm hạnh phúc

Khi tôi để mình chìm vào giấc ngủ

Phút giây này, tôi nguyện cầu em sẽ ôm tôi ôi người yêu dấu

Dù rằng tôi đang rất xa em…

Tôi sẽ gọi thầm tên em giữa trời cao

Và tôi sẽ thức dậy trong niềm hạnh phúc
Khi mặt trời rạng ngời lần nữa

Tuesday, February 17, 2009

Bỗng dưng thấy buồn, trống rỗng

Tuesday, February 10, 2009

Entry for February 10, 2009

Tháng 2!
Sài gòn bỗng nhiên đổ mưa! Có ai ngờ buổi tối tháng 2 mà nghe mưa rơi tí tách bên hiên nhà. Không gian bỗng yên ắng lạ thường! Có tiếng rao mì gõ lóc cóc trong hẻm nhà mình. Nhưng khác với không gian lúc mùa mưa là tịnh không nghe tiếng côn trùng rỉ rả, không nghe tiếng ễnh ương chàng hiu gọi nhau inh ỏi. Yên lặng quá! Nghe thấy tiếng xe máy từ ngoài đường Điện Biên Phủ vọng vào, tiếng xe container đi qua cầu rung rinh... Bây giờ lẽ ra trăng sáng, ở phòng mình tắt đèn sẽ thấy ánh trăng trong trẻo ở ngoài hiên hắt vào... vậy mà trời lại mù mây, mưa lất phất và có đứa ở không ngồi nghĩ linh tinh
Mình không biết nếu phải trải qua một sự thay đổi lớn lao nào đó như là thể chế chính trị chẳng hạn thì cuộc sống sẽ ra sao, đời mình liệu có trải qua một điều như thế? Mình lại nghĩ về cuộc đời của Phạm Xuân Ẩn, người đã từng trải qua bao nhiêu đổi thay của thời cuộc, bao nhiêu thể chế chính trị. Nghe và xem ông nói, cảm thấy cuộc sống sóng gió ấy vẫn dung dị bình thường. Có ai ngờ cái đời sống mình đang sống và coi nó là thân quen lại là một biến cố, lại là một đời sống khác đối với những người khác, ta vẫn thấy họ sống bình thường, vẫn thích nghi với đổi thay của thời cuộc nhưng cái nhìn lại là một cái nhìn khác hẳn với ta, và những nỗi niềm riêng không ai biết.
Rồi mọi thứ sẽ đến khi phải đến, mình sẽ buộc phải khác khi đời dạy ta phải thế!