Sunday, July 29, 2007

Sống là bày tỏ...

"...Dần dà những năm về sau, mới bắt đầu hình thành trong tôi một quan niệm rõ rệt: Sống là sống với người khác và muốn có cảm thông chúng ta phải luôn luôn tự diễn đạt mình. Trong những cách diễn đạt bằng tiếng nói, bằng chữ viết và nhiều phương tiện khác, tôi thấy tâm hồn mình có khuynh hướng nghiêng về phía ca khúc. Trên mảnh đất nghệ thuật nhỏ nhắn này, tôi tìm thấy tự do và tôi nghĩ rằng ở đây tôi có thể bày tỏ được với người khác về những niềm vui nỗi buồn của cuộc sống..."

Trịnh Công Sơn- Ca khúc là nỗi lòng con người.

Tự hỏi mình đã diễn đạt mình ra sao? Sống là bày tỏ ...



Thursday, July 12, 2007

Nói một mình

Nhiều khi cảm thấy mình như một kẻ lang thang, hết lang thang trong đời thực lại đi rong trên một miền ảo ảnh như chốn này. Ghé nơi này nơi kia, đọc những dòng chữ có khi vô thưởng vô phạt, có khi là những chất chứa nỗi lòng của một con người xa lạ nào đó..., có khi là những người ta biết, nhưng họ mãi mãi có thể chẳng biết có ta tồn tại ở trên đời. Ta là một kẻ lang thang, ta là một độc giả vô hình, không bao giờ lên tiếng về những điều mình nghĩ và cảm nhận sao? Nói hay không nói, có phải là cũng là một cách tồn tại? Dù sao thì cũng có hàng ngàn vạn độc giả giống như ta, đôi khi cảm thấy người này hay người khác đang viết nên chính nỗi lòng mình, nhưng chẳng bao giờ thốt lên một điều nào cả. Thốt nhiên tôi bỗng nghĩ, không biết những độc giả trên đời này đọc sách vì điều gì, hay đúng hơn là đọc sách văn học vì điều gì? Người ta tìm kiếm điều gì nơi những câu chuyện có thể chỉ là hư cấu? Và tôi, tôi tìm điều gì giữa những chuyến lang thang ? Vì nỗi cô đơn muôn thuở của con người, vì muốn được biết chúng ta đã tồn tại, đã sống, đã yêu thế nào, vì muốn tìm thấy một nguồn động viên an ủi đâu đó giữa những người xa lạ ở ngoài kia để tiếp tục bước đi với một niềm tin về những điều mình đã chọn... và còn nhiều lắm những lý do ??
Khi còn là một đứa trẻ, mình đâu có nghĩ nhiều điều vớ vẩn như thế này nhỉ? Chỉ cảm thấy sách là một thế giới với bao điều ký thú: những câu truyện cổ từ ngày xửa ngày xưa, một thế giới tưởng tưởng không biên giới...Nghìn lẻ một đêm, truyện cổ Grim, truyện cổ Andexen, truyện dân gian, truyện Mường Trời...! Lớn dần lên, mình bắt đầu thích những truyện về trẻ con, những cuộc phiêu lưu của những người bạn nhỏ với Mít đặc và Biết tuốt, Karick và Vallia, Đảo giấu vàng, hai vạn dặm dưới đáy biển, những đứa con của thuyền trưởng Grant... và mỗi khi tuổi lớn dần lên, những câu truyện cũng ngày một khác hơn, không còn là những cuộc phiêu lưu thời thơ ấu mà là những chuyến đi vào thế giới nội tâm của con người, dường như cũng để giải thích cho chính những suy tư, những băn khoăn về chính mình, về tình yêu, về cuộc sống, về cái chết và sự sống, về những trải nghiệm trong chuyến đi đời người đang dần đến ngày về của nó.
Trong những giai đoạn của đời ta, giai đoạn nào tâm hồn cũng cần một thứ nước trong sạch nào đó để tắm mình trong đó. Thì chính là sứ mạng của văn học, của thơ ca đấy thôi...

Thursday, July 5, 2007

"Bình Minh Mưa"

Bình minh mưa là tác phẩm đầu tiên của K. Pautovsky mà tôi đọc. Vào thời gian đó, tôi đang đọc cuốn "Mưa" của Somerset Maugham. Một lần nói chuyện tầm phào với một người bạn về "Mưa". Người bạn này mới giới thiệu "Bình minh mưa". Tôi vào nhà sách coi cọp, vì thời đó còn đi học, mua cả một cuốn sách của K.Pautovsky thì không đủ tiền, nên coi cọp trước vậy! Thú thật là lần đầu tiên đọc, tôi không thấm thía được điều mà tác giả muốn nói (cái này cũng mông lung à nha, ai khẳng định được tác giả muốn nói điều gì???), cảm thấy tất cả những câu chuyện đêm khuya ấy quả thực vô cùng khó hiểu, có lẽ bởi vì lúc đó tôi còn quá trẻ và hồn nhiên để có thể cảm hết được cái không gian và những cảm giác mà câu chuyện gợi ra. Lúc đó tôi chỉ tự hỏi, như vậy là sao, câu truyện sẽ kết thúc thế nào? cảm thấy cứ tức anh ách vì mọi chuyện lại kết thúc lửng lơ như vậy. Sau đó khoảng 2 năm, tôi mua cuốn sách và đọc lại lần thứ 2. Lần này thì khác, cuộc sống đã dạy cho mình vài điều quý giá, đủ để cảm được rằng, ở trên đời mọi thứ là như thế, có những điều chỉ đi lướt qua ta dù chúng vô cùng đẹp đẽ, và rằng nỗi tiếc nuối là như thế đó, tàn nhẫn để rồi trở thành đơn giản. Đó là một câu chuyện buồn nhẹ nhàng, và cảm thấy tất cả họ, những nhân vật trong truyện đều buồn nhưng đón nhận nỗi buồn ấy một cách thanh thản nhẹ nhàng biết mấy! Tình yêu, không phải tình yêu mà chính là tình yêu, là nỗi tiếc nuối của tình yêu : "Có lẽ nào giờ đây, trong phút này thôi, tất cả sẽ đi vào dĩ vãng và sẽ trở thành một trong những kỷ niệm xót xa trong cả đời nàng và trong cả đời chàng?"..."Chàng ngờ rằng nàng chỉ nói độc một tiếng “Vô ích…” Có lẽ nàng còn nói điều gì nữa, nhưng con tàu dưới sông đã gầm lên, than thở vì buổi bình minh ẩm ướt, vì cuộc sống lang thang của nó trong những ngày mưa và trong những buổi sương mù."..."Con tàu mỗi lúc một đi xa, dồn vào đôi bờ cát những đợt sóng dài, làm những phù tiêu trên sóng lúc lắc và tiếng dội của những bụi miên liễu bên bờ đáp lại tiếng chân vịt vội vã của con tàu."... Cả câu chuyện toát lên những điều khó hiểu, nhưng mọi cảm giác thì thật vô cùng, những con người, những mùi hương, những âm thanh, những câu chuyện vu vơ, nhưng hình ảnh và cả những điều khó hiểu không nói nên lời, tất cả ta đều có thể đã gặp đâu đó ở trên đời: "...Cuối vườn là bờ sông dựng đứng trên mặt nước và bên kia là những chân trời trước rạng đông ướt sũng nước mưa, ánh phù tiêu mờ mờ phía dưới, sương mù, tất cả nỗi buồn những ngày mưa mùa hạ..." Đẹp, buồn, nhẹ nhàng và mang lại nhiều suy tưởng về tình yêu và cuộc sống. Thích lắm. Thích đọc K.Pautovsky từ đó...

Tuesday, July 3, 2007

Cơn giông!

Trưa nay, tránh cơn mưa nhỏ mà gặp cả cơn giông lớn! Gió mạnh, mưa xiên, ướt như chuột lột. Không hiểu sao cứ nhớ bài văn trong sách tập đọc hồi cấp một, đại khái tả cơn giông thế này: Trời đang trong trẻo thì bỗng mây đen từ đâu kéo tới ùn ùn, rồi gió, rồi mưa... Nhưng nhớ nhất là cái màu nắng, cái thứ giọt nắng màu vàng chanh bao trùm lên cảnh vật sau cơn giông. Cái màu nắng ấy, hôm nay ta không gặp, nhưng trong ký ức đâu đó vẫn còn hiển hiện rõ nét lắm. Cái màu nắng chỉ có sau những cơn giông, trong trẻo và dịu dàng lắm và có khi làm hừng lên trên nền trời một dải cầu vồng lấp lánh! Và ta nhớ một thời tuổi thơ xa xôi nào đó, vô tư vô cùng!