Thursday, July 5, 2007

"Bình Minh Mưa"

Bình minh mưa là tác phẩm đầu tiên của K. Pautovsky mà tôi đọc. Vào thời gian đó, tôi đang đọc cuốn "Mưa" của Somerset Maugham. Một lần nói chuyện tầm phào với một người bạn về "Mưa". Người bạn này mới giới thiệu "Bình minh mưa". Tôi vào nhà sách coi cọp, vì thời đó còn đi học, mua cả một cuốn sách của K.Pautovsky thì không đủ tiền, nên coi cọp trước vậy! Thú thật là lần đầu tiên đọc, tôi không thấm thía được điều mà tác giả muốn nói (cái này cũng mông lung à nha, ai khẳng định được tác giả muốn nói điều gì???), cảm thấy tất cả những câu chuyện đêm khuya ấy quả thực vô cùng khó hiểu, có lẽ bởi vì lúc đó tôi còn quá trẻ và hồn nhiên để có thể cảm hết được cái không gian và những cảm giác mà câu chuyện gợi ra. Lúc đó tôi chỉ tự hỏi, như vậy là sao, câu truyện sẽ kết thúc thế nào? cảm thấy cứ tức anh ách vì mọi chuyện lại kết thúc lửng lơ như vậy. Sau đó khoảng 2 năm, tôi mua cuốn sách và đọc lại lần thứ 2. Lần này thì khác, cuộc sống đã dạy cho mình vài điều quý giá, đủ để cảm được rằng, ở trên đời mọi thứ là như thế, có những điều chỉ đi lướt qua ta dù chúng vô cùng đẹp đẽ, và rằng nỗi tiếc nuối là như thế đó, tàn nhẫn để rồi trở thành đơn giản. Đó là một câu chuyện buồn nhẹ nhàng, và cảm thấy tất cả họ, những nhân vật trong truyện đều buồn nhưng đón nhận nỗi buồn ấy một cách thanh thản nhẹ nhàng biết mấy! Tình yêu, không phải tình yêu mà chính là tình yêu, là nỗi tiếc nuối của tình yêu : "Có lẽ nào giờ đây, trong phút này thôi, tất cả sẽ đi vào dĩ vãng và sẽ trở thành một trong những kỷ niệm xót xa trong cả đời nàng và trong cả đời chàng?"..."Chàng ngờ rằng nàng chỉ nói độc một tiếng “Vô ích…” Có lẽ nàng còn nói điều gì nữa, nhưng con tàu dưới sông đã gầm lên, than thở vì buổi bình minh ẩm ướt, vì cuộc sống lang thang của nó trong những ngày mưa và trong những buổi sương mù."..."Con tàu mỗi lúc một đi xa, dồn vào đôi bờ cát những đợt sóng dài, làm những phù tiêu trên sóng lúc lắc và tiếng dội của những bụi miên liễu bên bờ đáp lại tiếng chân vịt vội vã của con tàu."... Cả câu chuyện toát lên những điều khó hiểu, nhưng mọi cảm giác thì thật vô cùng, những con người, những mùi hương, những âm thanh, những câu chuyện vu vơ, nhưng hình ảnh và cả những điều khó hiểu không nói nên lời, tất cả ta đều có thể đã gặp đâu đó ở trên đời: "...Cuối vườn là bờ sông dựng đứng trên mặt nước và bên kia là những chân trời trước rạng đông ướt sũng nước mưa, ánh phù tiêu mờ mờ phía dưới, sương mù, tất cả nỗi buồn những ngày mưa mùa hạ..." Đẹp, buồn, nhẹ nhàng và mang lại nhiều suy tưởng về tình yêu và cuộc sống. Thích lắm. Thích đọc K.Pautovsky từ đó...

No comments: