Sunday, August 3, 2008

Entry for August 03, 2008

Nói với em

Vũ Quần Phương


Nếu nhắm mắt trong vườn lộng gió,
Sẽ được nghe thấy tiếng chim hay,
Tiếng ríu rít chim sâu trong lá,
Con chìa vôi vừa hót vừa bay.

Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện,
Sẽ được nhìn thấy các bà tiên,
Thấy chú bé đi hài bảy dặm,
Quả thị thơm cô Tấm rất hiền.

Nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ,
Đã nuôi em khôn lớn từng ngày,
Tay bồng bế sớm khuya vất vả,
Mắt nhắm rồi lại mở ra ngay.

Bài thơ này đọc lên sao nghe rất buồn, hay chỉ tại vì mình cảm thấy thế. Thỉnh thoảng cái câu "mắt nhắm rồi lại mở ra ngay" hay bật ra trong đầu một cách vô thức, không phải chỉ là khi nghĩ về cha mẹ, cảm giác này là cảm giác gì? không muốn đối diện hay giật mình thức tỉnh để đối diện với thực tế đây?