Saturday, December 22, 2007

Nghĩ...

Có khi tôi đứng giữa những luồng thông tin đa chiều và cảm thấy mình bối rối, đâu là sự thật? Có những thứ không thể nào đi đến tận cùng gốc rễ để biết được đúng hay sai và vì thế cảm thấy mình ở trong một cảm giác hoang mang, trong lộn xộn những câu hỏi về bản thân và cuộc đời...

Phạm Xuân Ẩn đã từng nói một câu đại ý thế này: các chế độ rồi sẽ đổi thay chỉ có tình bạn là còn mãi. Không hiểu sao khi nghe câu nói này tôi lại dường như tìm thấy cho mình một chỗ dựa nào đó. Cuộc đời rồi sẽ kết thúc, vậy điều gì với tôi là quan trọng? Chỉ có tình người thôi. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, tự nhủ mình sẽ cố gắng sống và cư xử tử tế với những người mình gặp trong cuộc đời này. Đó chỉ là một suy nghĩ an phận của một kẻ tầm thường thế thôi, chỉ là sự bằng lòng với một cuộc đời nhỏ hẹp, mà nhỏ hẹp hay không thì cũng đến ngày về...

Thế giới muôn màu sắc, dù ở thời đại nào cũng vậy. Thời đại nào cũng có kẻ tư lợi cho bản thân, thời đại nào cũng có người hy sinh vì mọi người, thời nào cũng có tham quan, thời nào cũng có người chí công vô tư. Chỉ riêng cái sự hy sinh cũng đã muôn hình vạn trạng lắm thay: Có người đấu tranh trên chiến trường, lại có những người âm thầm hy sinh cái tôi... Mọi sự so sánh sẽ là khập khiễng bởi lịch sử đã trao cho mỗi người một sứ mạng riêng tùy theo tính cách và tài năng của mỗi cá nhân.

Hoàng Sa, Trường Sa hôm nay, có những người đứng ra biểu tình hòa bình, có những người thành lập quỹ nghiên cứu Biển Đông, còn chính phủ cũng có con đường đi của riêng họ mà tôi không có thông tin để mà nhận xét hay trao gửi niềm tin. Trong cuộc biểu tình ở SG hôm 16-12, cảm thấy buồn... Buồn vì cái sự đời, những người cùng chung màu da, chung cội nguồn, và chung cả lý tưởng chiến đấu (là vì tổ quốc) lại ở hai phía đối chọi nhau; buồn vì trong cảm nhận của tôi, lực lượng những người trẻ hôm ấy, có không ít người dường như chưa đủ độ bền, chưa đủ ý thức để có thế thực sự đối đầu với một cuộc chiến thực sự (Nói người không thể không ngẫm lại mình! Chỉ biết tự mình cố gắng hoàn thiện vậy!)

Nếu có ai đó muốn rời khỏi Đoàn, Đảng vì mất niềm tin, người ấy chắc hẳn là người sống có lý tưởng nhưng không phải là người dành cho mảnh đất chính trị. Sẽ có không những người lý tưởng nuôi chí lớn từ hôm nay, gia nhập chính trường, kiên nhẫn đấu tranh với những thế lực sâu dân hại nước, một ngày kia trở thành rường cột nước nhà, phải quyết định những chuyện cho toàn dân tộc? Và con đường ấy không chỉ cần một người, cuộc chiến ấy không chỉ cần một người. Và con đường ấy có những người sẽ không đi tới nơi bởi những cám dỗ và cạm bẫy giăng đầy...

Thì thôi hãy cứ sống như chính mình, tự suy xét và lựa chọn cho mình cách sống phù hợp với bản thân vậy.

Thursday, December 20, 2007

"1979 vĂ 2007"

Thanh Thảo

1979 và 2007

thị xã Lạng Sơn


chợ họp tới khuya những ngọn đèn nho nhỏ
những mẹt hàng nho nhỏ
thuốc lá sợi vàng
mộc nhĩ măng khô
mùi vịt quay thơm lừng rượu đong bằng bát

ùa xuống toa tàu những câu hát
những gồng gánh áo xanh áo nâu
những thổ cẩm phô sắc màu sặc sỡ
gương mặt chàng trai say câu lượn đỏ bừng

tôi ngồi uống bát rượu men lá rừng
thấm chầm chậm một chiều đông xứ Lạng
chợt mỉm cười
câu ca dao xưa
nhớ người bạn có nhà trong thị xã
những trái mận Thất Khê thật giòn

những trái mận lăn tròn
lăn bình yên trong ký ức
lăn chóng mặt trên đường phố đổ nát

nơi tôi qua một lần
ngủ một đêm nhà trọ
những góc phố vôi phai loang lổ
bỗng một ngày giặc thù xoá tan khi tôi ở xa

những cụ già bị giết bên cầu
tôi chưa gặp
những bà mẹ tay xách nách mang chạy trong tầm pháo giặc
tôi chưa quen
ngôi nhà còn trơ mảng tường cháy đen
tôi chưa ở

chúng hủy diệt cả những gì tôi chưa kịp nhớ
những góc yên lành hờ hững của đời ta

bàn tay cô mậu dịch viên
cốc cà phê bốc khói
câu nói bâng quơ người khách nào ghé vội
ngọn gió se se bắp cải cuộn mình
và ánh lửa đâu đây…

quân thù buộc ta yêu bằng một tình yêu khác
mỗi hơi thở mỗi căn nhà đã mất

1979
(Rút từ tập Khối vuông ru-bích, NXB Tác phẩm Mới, Hà Nội 1985)


Tài Hồ Sìn

em về nuôi cái cùng con
để anh đi trẩy nước non Cao Bằng
(ca dao)

có một thành phố bên sông Bằng
ngày tôi lên nhà ngói son như trẻ sơ sinh
ai biết
năm 1979
người anh em đã san phẳng hộ chúng ta một thị xã cũ nhỏ bé
xoá đi để làm mới lại
kiểu bây giờ nhà đầu tư san ủi mặt bằng
vôi vữa những mảng tường
trộn cùng hài cốt

người bạn tôi bên mố cầu Tài Hồ Sìn
bắn tới băng đạn cuối
đánh sập cầu
ngăn những ông bạn tràn về Hà Nội

cứu con mình sơ sinh

cháu lớn lên
cả một phố hàng Tàu bán đồ chơi trẻ con ngay giữa lòng phố cổ
dễ thương mà kinh kinh

tràn về Tam Sa thất bổn
cháu tôi kiệt sức vung cờ đỏ sao vàng
như cha cháu 28 năm trước bắn đến băng đạn cuối cùng
bên mố cầu Tài Hồ Sìn

cha đâu biết
có thể ngày mai con bị đuổi việc

Tài Hồ Sìn Tài Hồ Sìn

12/2007

(Đọc từ www.talawas.org)

Tuesday, December 4, 2007

Một đoạn ưa thích cũ

"...Dần dà những năm về sau, mới bắt đầu hình thành trong tôi một quan niệm rõ rệt: Sống là sống với người khác và muốn có cảm thông chúng ta phải luôn luôn tự diễn đạt mình. Trong những cách diễn đạt bằng tiếng nói, bằng chữ viết và nhiều phương tiện khác, tôi thấy tâm hồn mình có khuynh hướng nghiêng về phía ca khúc. Trên mảnh đất nghệ thuật nhỏ nhắn này, tôi tìm thấy tự do và tôi nghĩ rằng ở đây tôi có thể bày tỏ được với người khác về những niềm vui nỗi buồn của cuộc sống..."

Trích "Ca khúc là nỗi lòng con người" - Trịnh Công Sơn

Mình đang tìm cách diễn đạt mình à?