Wednesday, December 14, 2011

"Trốn đi đâu được nỗi buồn..."
(Ngày không tên - Việt Anh)

Tuesday, November 22, 2011

Fever

Cách đây hơn 10 năm, trong một ngày mùa xuân Hà Nội, lần đâu tiên tôi nghe Jazz, và bài đầu tiên chính là bài này: Fever. Bây giờ, tôi đã không còn nhớ nổi mình đã nghe bài đấy trong đêm hay là vào sáng sớm. Ký ức đã trở nên lẫn lộn hết cả. Năm ấy là năm tốt nghiệp đại học, quay trở lại Hà Nội trong một chuyến đi đầy ngẫu hứng với những người bạn cấp ba - Sài Gòn. Trời đang là mùa xuân, chúng tôi ở trong nhà bà con của một người bạn. Chị họ bạn tôi là một người đặc biệt, tôi đã cảm thấy thế, có điều gì trong sáng và lãng mạn toát ra từ chị. Tôi thấy chị đẹp và cá tính. Bây giờ ký ức của tôi về những ngày đó là bình hoa hồng vào buổi sáng mùa xuân mờ sương lạnh giá trong căn nhà của chị và bài hát Fever. Một lúc nào đó, sáng sớm hay gần khuya, khi tôi bước xuống cầu thang, chỉ có chị ở đó và âm thanh của bài Fever. Chúng tôi đã nói với nhau vài điều gì đó mà tôi không nhớ nữa, như hai người bạn. Tôi không thể nhớ nổi tên ca sĩ đã hát và album mà tôi đã cầm lên. 10 năm , tôi chưa bao giờ nghe lại bài hát đó cho đến hôm nay. Không hiểu sao lại nghĩ đến bài hát này và tôi đi tìm nó...

Có thể là version này chăng (năm đó tôi nghe là một ca sĩ nam hát)



hay là version này:



Chịu, không nhớ nổi nữa nhưng dù là ai hát bài này quả thực vẫn làm tôi xúc động...

Version của Eva Casidy

Monday, November 14, 2011

Tháng 11 năm 2011. Mình đang trải qua một giai đoạn khó khăn nữa của đời mình, cảm thấy muốn đi đâu đó để nhận ra những nỗi buồn này là xa xỉ...

Thursday, July 14, 2011

Hôm kia đọc "Kho báu mặt trời" của Prishvin. Ngoài trời mưa rả rích, lạnh. Còn mình trong chăn ấm. Lâu lắm rồi mới có cái thú đọc sách trong một đêm mưa. Lại là một cuốn sách thấm đẫm hương vị của nước Nga ngày xưa, một điều gì đó trong sáng, êm đềm và hạnh phúc. Một cuốn sách về thiên nhiên và cuộc sống giản dị mà lại khiến người ta xúc động vô cùng. Những cái tên của những loài cây, ngọn cỏ cũng vang lên duyên dáng lạ thường, những liễu hoàn diệp, ngưu bàng, việt quất, linh sam, cỏ hiệt...

Không hiểu sao mỗi lần nghe nhắc đến cây ngưu bàng thì ngay lập tức mình lại nghĩ đến Bình minh mưa, nghĩ đến "trong một đêm như đêm nay mình sẽ mở toang cửa sổ, nằm xuống trùm chăn kín mà nghe mưa gõ trên những cây ngưu bàng". Và thế là mình nằm nghe mưa. Ở giữa mùa mưa rồi, thứ hơi nước hoang mang lại có cớ thổi ngang những mùi hương cũ, quen lạ lạ quen khiến đôi lúc thấy bâng khuâng.

Kho báu mặt trời là những truyện trò của một người yêu thiên nhiên và những sinh vật sống xung quanh ông đến kỳ lạ, ta thấy những điều đơn giản trở nên kỳ diệu nhờ đôi mắt, đôi tai và tâm hồn giản dị và đầy tình yêu của tác giả. "Đó sẽ là những điều kỳ diệu không giống như trong những câu chuyện về nước thần và nước chết mà là những điều kỳ diệu có thật, xảy ra ở mọi lúc, mọi nơi trong cuộc sống của chúng ta, chỉ có điều chúng ta dù có mắt mà thường xuyên không nhìn thấy, có tai mà không nghe thấy".

Bạn có muôn thử nhìn xem Kho báu mặt trời có gì? xem xem có điều gì sống lại giữa lòng ta? Đọc đi nhé! :)

Wednesday, May 4, 2011

Sao nhỉ? Mình đang tập suy nghĩ tích cực thế mà có nhiều lúc mình lại thấy không phải lúc nào suy nghĩ tích cực cũng là đúng cả, đôi khi mình cảm thấy như thế là không thật. Suy nghĩ cũng như cuộc đời, lúc thăng lúc trầm, hết cơn bĩ cực lại tới hồi thái lai. Chẳng nên cố gắng và miễn cưỡng điều gì. Nếu không thể suy nghĩ tích cực thì hãy nghĩ tiêu cực, nghĩ cho đã để thấy ghê quá và thế là phải suy nghĩ theo chiều hướng ngược lại cho đỡ sợ. Làm sao ta có thể dối mình???

Mấy hôm nay trời nóng, oi ả quá. Sáng nay có một cơn mưa sớm. Bỗng dưng nhớ lại một năm nào đó vào những ngày này ở Đà Lạt. Những cơn mưa buổi chiều, bầu trời Hồ Xuân Hương đầy mây xám, con đường đi thác Cọp đầy sương mù trong màn mưa lất phất. Và mùi hương, hương mùa hè, hương cỏ ướt mưa trên đường lên Langbian vào sáng sớm. Những vạt hoa bồ công anh vàng rực...

Những đoạn đời nào mình đã đi qua, nghĩ lại bao giờ cũng thấy đẹp hơn lúc mình ở đó...

Tuesday, March 22, 2011

Cuộc sống có những lúc thế này...

Hãy làm người tự do hãy làm người cô độc
Trong yên lặng trang nghiêm của những cánh đồng
Trên đường của ta, đường tự do đường rộng
Chẳng cần tương lai và quá khứ cũng không

Ta hái hoa chơi mấy nhành anh túc
Uống ánh mặt trời như uống mối tình đầu
Ngã xuống và chết đi trong bóng tối đêm sâu
Rồi sống dậy không niềm vui, cay đắng

Thế là buồn hay vui?

Pautopxki thì cảm thấy rằng : "Trong những vần thơ ấy, mặc dầu tác giả có nói đến cái chết, nhưng có cả cái đầy đủ của cuộc sống làm cho ta chẳng muốn gì khác ngoài việc nằm như thế này hàng giờ mà nhìn lên trời, suy nghĩ"

Mình thì nghĩ cuộc sống có những lúc thế này... Là man mác, là mênh mang trong lòng, là đang thấy cô đơn và đang muốn ở một mình ở một nơi nào xa lạ, và nghĩ, và mong thấy được điều gì đó khiến cho mình ra khỏi cái đoạn lung tung này