Friday, June 29, 2007

"Chè Hạnh phúc"?!?

Đêm qua nằm mơ, một giấc mơ kỳ lạ!

Quay trở về nhà cũ, tiếp đón vài người bạn mới trong căn nhà cũ!

Một khoảng trời xanh biếc của nước Ý (nơi chưa bao giờ đến) khiến mình bật khóc vì nhớ đến một người?? (Đó là cảm giác trong mơ!)

Cuối cùng, cùng bè bạn ghé vào một quán chè, trong tủ kính bày một số loại chè. Mình kêu loại "chè hạnh phúc", có vài người trong quán tự nhiên "dòm" mình?? (Không tưởng tượng nổi sao mình có thể nghĩ ra cái tên này trong mơ không biết??) Có ai đó đã ngồi chờ sẵn, người đó ăn một ly chè rồi, và đang có một ly chè hạnh nhân nữa, mình thấy những lát chè hạnh nhân trắng ngần và những viên đá trong veo. Mình chỉ kịp mơ đến đó thôi.

Còn chưa kịp nếm ly "chè hạnh phúc"! Tiếc quá!

Saturday, June 23, 2007

Tản mạn về sách


Tôi là một người thích đọc sách. Với tôi, mỗi cuốn sách giống như một mối nhân duyên kỳ ngộ. Sách thì hằng hà sa số, không thể nào đọc hết, sao ta lại chọn cuốn này hay cuốn khác cho mình, vậy mới cho rằng mỗi cuốn sách đến với ta như một mối nhân duyên. Có cuốn do bạn bè giới thiệu, có cuốn đọc giới thiệu trên báo, có cuốn tình cờ gặp được. Lại cũng có cuốn tự tìm đến với mình, điều này là thật đó, có lần, lúc còn đi học, không biết có ai lại để quên cuốn truyện "Rồi hai mươi năm sau..." của Alexandre Dumas trên giỏ xe mình. Biết trả lại cho ai, thôi thì cầm về đọc vậy. Mà chắc chắn chẳng phải ai có lòng tặng mình, bởi cả sân trương hồi đó có đến cả trăm chiếc xe đạp Trung quốc y chang nhau, mình còn tìm không ra xe mình, thử hỏi ai lại đi tặng sách kiểu đó chứ! Còn nữa, cuốn sách đó đã cũ lắm rồi, lại chỉ là một cuốn tập 2! Người chủ của nó không biết có còn nhớ tới nó và vì lẽ gì đã để nó trên xe mình, bây giờ "túm lại" cũng chỉ là một sự tình cờ của số phận mà thôi.

Có một cuốn sách nữa cũng nằm trong giá sách của tôi theo kiểu nhân duyên đó nữa. Cuốn "Thầy Lang" của Tadeusz Dolega Mostowicz. Chả là lần đó có hội sách giảm giá ở Lê Thánh Tôn, hàng năm hội sách này vẫn tổ chức vào khoảng tháng 6 - tháng 7, rảnh rang nên tôi cũng đi kiếm sách. Hội sách này bán các sách nằm quá lâu trên kệ, đã cũ, giảm giá tới năm, sáu chục phần trăm, có điều sách chất lung tung, bán theo kiểu bán "sôn" sách cũ, muốn tìm là phải bới cả đống lên. Đang ngó nghiêng lung tung thì thấy "Thầy Lang" nằm chễm chệ trước mặt, "Thầy Lang" thì quen lắm vì ký ức của bộ phim từ hồi nhỏ xíu mình coi, nên y như gặp người quen cũ, "chụp" liền. Đang hí hửng thì thấy cô bé đứng kế bên quay sang "dòm" ghê lắm. Vốn là người "nhạy cảm" và "lịch sự" (tự khen mình chút, hihi) nên mình linh cảm liền, quay sang hỏi cô bé : "em lựa cuốn này rồi hả", "vâng", cô bé trả lời, "nhưng nhiều quá cầm không hết nên em để tạm ở đó". Mình đành lịch sự bảo: "Thôi để chị kiếm cuốn khác". Không hiểu có phải vì thấy mình quá "dễ thương" và "lịch sự" hay không mà cô bé lại bảo :"Chị lấy đi, em đọc cuốn này rồi, hay lắm!". Bạn có biết cảm giác đó không, thỉnh thoảng ta lại gặp những điều như trong truyện ấy, thật thú vị làm sao, và cho đến bây giờ, đó vẫn là một kỷ niệm khiến tôi mỉm cười khi nghĩ đến. Tôi chưa bao giờ gặp lại người bạn nhỏ ấy, nhưng cái cảm giác được sẻ chia giữa hai ngươi xa lạ khiến ta cảm thấy mình đang sống giữa cõi Người. Đời mới tươi đẹp làm sao!

(Nói về sách thì dài vô kể, rồi sẽ viết tiếp...)

Friday, June 22, 2007

Hạ chí...

Bây giờ đã là giữa tháng sáu! Những hoa sao đen li ti của tháng ba đã hóa thành những cánh sao xoay chấp chới, chỉ chờ một ngọn gió nào đó để bắt đầu một cuộc phiêu du! Có khi đi qua một ngã tư nào đó, gặp cả một trời sao xoay, như những cánh chuồn chấp chới, sao bỗng nao lòng đến thế.

Sáng nay, Sài gòn đổ mưa tầm tã! Bây giờ bên hiên nhà, mấy con chàng hiu buồn tình gọi bạn inh ỏi! Phía ngoài kinh, nghe tiếng con chim cuốc nào kêu cô đơn quá! Năm nay thật lạ, bỗng dưng nghe tiếng cuốc kêu chứ mọi năm đâu có!

Âm thanh và những mùi hương cũ... mỗi năm trở lại một đôi lần!

Sunday, June 17, 2007

Hoa sao đen

Anh có nghe không?
Tháng 3,
Sài gòn,
hoa sao đen đang nở,
lặng im như những vì sao nhỏ,
ko nói bao giờ,
mà lặng lẽ tỏa hương,
suốt con đường,
em đi,
cứ vương mùi,
nỗi nhớ!
Mông lung
giữa lòng em câu hỏi
Anh có về không?
kịp tháng ba?

Hoa sao đen nhỏ bé và khiêm nhường, dường như chẳng được ai nhắc đến, nhưng với riêng tôi, Sài gòn có một mùa hoa mà dù đi đâu tôi cũng sẽ nhớ.
Bây giờ không bao giờ là tháng ba, như những thứ đã qua rồi sẽ qua mãi mãi.