Saturday, June 23, 2007
Tản mạn về sách
Tôi là một người thích đọc sách. Với tôi, mỗi cuốn sách giống như một mối nhân duyên kỳ ngộ. Sách thì hằng hà sa số, không thể nào đọc hết, sao ta lại chọn cuốn này hay cuốn khác cho mình, vậy mới cho rằng mỗi cuốn sách đến với ta như một mối nhân duyên. Có cuốn do bạn bè giới thiệu, có cuốn đọc giới thiệu trên báo, có cuốn tình cờ gặp được. Lại cũng có cuốn tự tìm đến với mình, điều này là thật đó, có lần, lúc còn đi học, không biết có ai lại để quên cuốn truyện "Rồi hai mươi năm sau..." của Alexandre Dumas trên giỏ xe mình. Biết trả lại cho ai, thôi thì cầm về đọc vậy. Mà chắc chắn chẳng phải ai có lòng tặng mình, bởi cả sân trương hồi đó có đến cả trăm chiếc xe đạp Trung quốc y chang nhau, mình còn tìm không ra xe mình, thử hỏi ai lại đi tặng sách kiểu đó chứ! Còn nữa, cuốn sách đó đã cũ lắm rồi, lại chỉ là một cuốn tập 2! Người chủ của nó không biết có còn nhớ tới nó và vì lẽ gì đã để nó trên xe mình, bây giờ "túm lại" cũng chỉ là một sự tình cờ của số phận mà thôi.
Có một cuốn sách nữa cũng nằm trong giá sách của tôi theo kiểu nhân duyên đó nữa. Cuốn "Thầy Lang" của Tadeusz Dolega Mostowicz. Chả là lần đó có hội sách giảm giá ở Lê Thánh Tôn, hàng năm hội sách này vẫn tổ chức vào khoảng tháng 6 - tháng 7, rảnh rang nên tôi cũng đi kiếm sách. Hội sách này bán các sách nằm quá lâu trên kệ, đã cũ, giảm giá tới năm, sáu chục phần trăm, có điều sách chất lung tung, bán theo kiểu bán "sôn" sách cũ, muốn tìm là phải bới cả đống lên. Đang ngó nghiêng lung tung thì thấy "Thầy Lang" nằm chễm chệ trước mặt, "Thầy Lang" thì quen lắm vì ký ức của bộ phim từ hồi nhỏ xíu mình coi, nên y như gặp người quen cũ, "chụp" liền. Đang hí hửng thì thấy cô bé đứng kế bên quay sang "dòm" ghê lắm. Vốn là người "nhạy cảm" và "lịch sự" (tự khen mình chút, hihi) nên mình linh cảm liền, quay sang hỏi cô bé : "em lựa cuốn này rồi hả", "vâng", cô bé trả lời, "nhưng nhiều quá cầm không hết nên em để tạm ở đó". Mình đành lịch sự bảo: "Thôi để chị kiếm cuốn khác". Không hiểu có phải vì thấy mình quá "dễ thương" và "lịch sự" hay không mà cô bé lại bảo :"Chị lấy đi, em đọc cuốn này rồi, hay lắm!". Bạn có biết cảm giác đó không, thỉnh thoảng ta lại gặp những điều như trong truyện ấy, thật thú vị làm sao, và cho đến bây giờ, đó vẫn là một kỷ niệm khiến tôi mỉm cười khi nghĩ đến. Tôi chưa bao giờ gặp lại người bạn nhỏ ấy, nhưng cái cảm giác được sẻ chia giữa hai ngươi xa lạ khiến ta cảm thấy mình đang sống giữa cõi Người. Đời mới tươi đẹp làm sao!
(Nói về sách thì dài vô kể, rồi sẽ viết tiếp...)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment