Monday, August 27, 2007

Ngày hôm qua

8 năm, tôi trở lại con đường đi Buôn mê, bỗng nhớ lại tất cả những suy tư của ngày hôm qua!

Con đường chỉ còn một chút thôi quen thuộc. Những cánh rừng thông ngày xưa đã khiến tôi suy nghĩ về tình yêu. Ở mảnh đất nào những cây thông sẽ mọc? cũng như tình yêu của tôi nó liệu sẽ tìm được mảnh đất tâm hồn nào để mà nảy nở và sinh sôi? Có rất ít những cây thông sống ở miền đất không thuộc về nó, như tình yêu của tôi đôi lần tan vỡ vì lý do nào? tự an ủi rằng đó không phải là một người phù hợp! 8 năm, ngày hôm nay trở lại con đường của ngày xưa không phải trong mùa đông, không có cái sắc vàng nao lòng của Dã quỳ, không phải là tôi, dù buồn bã mà hồn nhiên, của hôm qua, nhưng tình yêu vẫn chưa tìm được mảnh đất nào nương náu! 8 năm, có phải là tôi dường như vẫn đứng yên, khi mọi thứ trôi qua và trôi qua...

Nhớ tôi của hôm qua quá thể, nhớ người bạn đồng hành năm ấy, chúng tôi hồn nhiên hái hoa dã quỳ trên đường vào Eakmat, và những em bé cao nguyên "sao chị hái hoa quỳ chị?". Chạy xe như bay trên triền dốc ngắm những đồi xanh đang chạy ngược về phía sau. Những con đường chen đầy cây hoa sữa "vị thành niên" hậu quả của một thời phong trào yêu những bài hát về Hà nội. Cánh rừng khộp lặng im u buồn. Hồ Ea- nhái và dòng kinh dẫn nước mọc đầy hoa dại hai bờ trong loang lổ của buổi chiều. Những bông dã quỳ tội nghiệp héo úa được cấp cứu trong xô nước và sáng mai mừng rỡ khi chúng tươi xinh trở lại, dù chỉ để sẽ lại phai tàn...

Nhớ buổi đi dạo lang thang trên những đường phố Buôn mê, thăm một ngôi chùa cổ, gặp một đám cưới tổ chức trong chùa, ngồi dưới gốc bồ đề lộng gió nghe tiếng lá lao xao. Rồi lê la trong một lòng chợ nhỏ trên phố, mua đu đủ về ăn, còn đi ngang một ngôi chùa Cao đài nữa. Nhỏ bạn người Tây Ninh mà không theo đạo Cao đài. Nhỏ bạn không thân mà lại thấy thật gần gũi trong mùa làm luận văn năm ấy. Bây giờ nhỏ đã có chồng, định cư ở nước Mỹ xa xôi...

Sáng hôm ấy chia tay Buôn mê, chúng tôi ngồi trên chuyến xe đò đầy bụi bặm, đi qua những bụi dã quỳ rung rung trong gió, lòng tôi miên man nghĩ về nhưng xúc cảm tình yêu buồn bã trong lòng. Tôi ngắm nghía và lắng nghe mọi thứ, tôi cảm thấy buồn nhưng trong lòng được vỗ về bởi những chuyến đi, bởi những điều bình dị và xa lạ quanh mình. Từ bấy đến nay tôi đã bao lần cảm thấy lòng mình muốn ra đi khi có những nỗi buồn ập tới. Đi xa cũng là một cách hữu hiệu để giải tỏa những nỗi niềm, có ai đã nói với tôi như vậy, trong giây phút ấy tôi thấy mình xúc động bởi cảm xúc được gọi tên...

Tôi nhớ chuyến đi năm ấy, khi xe chúng tôi ào ạt lướt qua những rặng dã quỳ vàng rực rỡ, trong buổi trưa đầy nắng và man mác những cơn gió cao nguyên. Và rồi những rừng thông, những hàng rào dã quỳ cứ lần lần thưa thớt, chúng tôi lại đi ngang những căn nhà đơn sơ chứa đựng những nét gần gũi thân yêu với riêng một ai đó, những căn nhà với những bụi hoa vạn thọ, những bụi sao nhái lao xao trước nhà, cũng vàng rực rỡ, những chú chó, chú mèo nằm phơi nắng trên sân, hay đứng ngó lơ ngơ...

8 năm, tôi lại bắt gặp lại những hình ảnh của hôm qua hiện ra trong chuyến xe về Sài gòn hôm nay, tôi lại cảm thấy mình hạnh phúc, dù bao giờ cũng phảng phất những niềm vui không trọn vẹn, thì tôi vẫn cứ thấy mình hạnh phúc...

Sunday, August 19, 2007

7/7 âm lịch....
Ngoài trời đang mưa, tiếng mưa đứt quãng trên hiên nhà, rì rầm gõ nhịp trên những tán lá bàng, âm thanh quen thuộc quá. Mở một bản cello không rõ tên, nghe tiếng đàn lẳng lặng cứa vào đêm. Buồn hay là hạnh phúc. Dường như không khác nhau là mấy. Cảm xúc chỉ là một quá trình, hay mọi thứ trên đời này cũng chỉ là những quá trình, có mở đầu và kết thúc. Thế thì sao, chẳng sao, chẳng kết luận điều gì, bởi vì có những thứ chẳng có ý nghĩa gì sâu sắc nhưng không có nó thì cả sự tồn tại này cũng không còn ý nghĩa...


Saturday, August 11, 2007

"Giá mà được chết đi một lúc"

"...Giá mà được chết đi một lúc
nằm im cho cuộc sống nhỏ tuôn trào..."

Nguyễn Thế Hoàng Linh

Hôm qua, nhức đầu kinh khủng, lăn qua lăn lại không ngủ được, bỗng dưng lại nhớ đến câu này, lúc đó tự nhiên bỗng nghĩ nếu chết đi có lẽ là giải thoát. Cái chết, nghe đáng sợ lại cũng có thể là lối thoát tuyệt vời cho những bế tắc và đau đớn của con người. Giá mà được chết đi một lúc, chỉ bởi vì mình còn quá yêu cái cuộc sống này, cái cuộc sống rắc rối và có những phút giây khiến mình mệt mỏi, chỉ ước gì một lúc thôi được thoát đi khỏi tất cả, cả những ước mong không bao giờ đạt được rồi cũng sẽ thôi không làm mình nghĩ suy trăn trở nữa! Thế nhưng, có không cái can đảm từ bỏ cuộc sống? Không, chỉ "giá mà..." và "một lúc" thôi. Nghĩ đến cái chết để quay về cuộc sống, quay về "con-đường-đi- phải-đến"! Rồi sẽ đến lúc nằm xuống thanh thản và nhẹ nhàng, nhưng giờ đây ở giữa cuộc phiêu lưu dang dở, giữa những bạn đồng hành ta mến yêu, cái bế tắc và đau đớn này rồi cũng chỉ là khoảnh khắc lạc đường, là đoạn vượt thác nào đó mà thôi Bỗng nhớ đến nỗi cô đơn, ta lại nhớ một người còn cô đơn hơn ta gấp bội, làm sao? bằng cách nào, anh vượt qua, hay bởi chẳng có sự lựa chọn nào khác? Khi không lựa chọn, phải chăng cũng là lựa chọn?..............