Tuesday, September 23, 2008

Entry for September 23, 2008


Dạo này sao lại nhiều chuyện xảy ra thế, nhức đầu, lang thang đọc bài trên net gặp bài này của anh Ngô Quang Hưng về cuộc đời của một ca sĩ, xúc động quá!


Eva Cassidy – Tiếng Hát Đã Xa

Lần đầu tiên tôi được nghe Eva Cassidy qua một album loại jazz/pop collection tình cờ sục sạo ra được khi đi tìm đĩa của Norah Jones ở Hong Kong. Chị hát "Yesterday" của Paul McCartney với một góc cảm xúc rearrangement rất độc đáo. Tuy vậy, ấn tượng đọng lại sâu sắc nhất không phải cách chị thể hiện Yesterday ( xuất sắc) giọng soprano tuyệt đối quyến , khỏe, cực kỳ truyền cảm! Giọng ca bất kỳ ai, đang làm , nghe qua lần đầu cũng phải dừng lại lắng nghe cho hết ca khúc. Giọng ca làm ta cảm giác không gian xung quanh đặc lại, giao động theo từng tiếng ngân.

Tôi đã liên tưởng đến Aretha Franklin khi nghe Eva Cassidy để rồi đi từ ngạc nhiên đến ngưỡng mộ khi tìm hiểu thêm về gái da trắng tóc vàng đầy tài năng này. (Ngạc nhiên tôi đã không thể tưởng tượng được đây lại không phải một chất giọng nữ da đen.)



Tiểu sử câu chuyện thương tâm của Eva Cassidy đầy rẫy trên Internet. Bạn thể tham khảo
http://www.oaksite.co.uk/bioblue.html
http://evacassidy.org/eva/
để biết thêm chi tiết.
Tôi tóm tắt lại đây vài nét đặc trưng rất Eva Cassidỵ



Eva sinh ngày
2/2/1963, mất ngày 2/11/1996. Chị ghét trường học, áo đầm, lái xe hung hăng; yêu thích vẽ, điêu khắc, chơi guitar hát.

Chị học guitar từ cha, Hugh Cassidy, từ thủa còn rất nhỏ, chơi guitar trong ban nhạc gia đình với cha (bass) anh trai Donny (violin). Chị thiên tài bẩm sinh về hát harmony. Trẻ con nghe nhạc trên radio hát theo đúng giai điệu đã giỏi, Eva thì luôn hát theo một cách tuyệt hảo - bất kể cao thấp kiểu !

Các record companies cả các clubs không chịu làm việc với chị Eva chỉ muốn hát những mình thích, từ chối bị liệt vào một dạng nhạc nhất định. Khi hát demo, chị luôn hát mẫu một bài Blues, một bài Jazz, một bài Pop, một bản dân ca Celtic lạ hoắc nào đó, cả Gospel.

Không chỉ thế, chị luôn arrange lại theo ý mình. Góc nhìn của chị đến nhạc phẩm folk kinh điển "over the rainbow" cực kỳ độc đáo, lẽ rearrangement nổi tiếng nhất của Eva. Khi bị yêu cầu hát một số bài này bài nọ để ra album, chị trả lời: "Just don't have me sing that pop-crap!"

Xin trích một đoạn từ bài báo của Jefferson Morley (ngày 3/8/1998) trên tờ Washinton Post:
"In June she went with Jackie Fletcher to see Odetta, who was performing in Baltimore. ' This is what I want to do,' Eva told her friend, gesturing to the venerable folk singer onstagẹ 'A woman getting older and better, playing her guitar in haunts and clubs and quiet auditoriums, places where people really listen.'"



(Sau khi đọc câu này nghe Cassidy đến xuất thần, tôi đã không kìm được liên tưởng đến Britney Spears, JLo, ... một sự phỉ báng [âm nhạc] oái oăm nào đó.)

Chị không thích kiếm nhiều tiền (đến năm 30 tuổi - 1993 - chị mới tài khoản ngân hàng), giọng ca tuyệt hảo, chị lại thích làm backup vocal, không thích xuất hiện trước đám đông. Ước tuổi thơ của chị được hát backup cho Steve Wonder.

Đầu năm 1996, chị bị đau xương hông. Eva nghĩ hậu quả của việc vẽ tranh tường ba ngày liên tục cho một trường trung họcAnnapolis, nơi chị chuyển đến từ DC. Không ngờ khám nghiệm cho thấy chị bị ung thư xương. Eva không bảo hiểm, các bạn ca/nhạc đã làm vài buổi trình diễn kiếm viện phí cho chị.



Chị nhập viện John Hopkins mùa xuân 1996. Bao nhiêu bạn đến thăm tặng hoa. Không thể gặp hết mọi người, chị nhờ mua một đống giấy bút vẽ đểhành lang bệnh viện. Mọi người ngồi la liệt vẽhành lang. Chị treo tất cả các bức tranh này trong phòng bệnh, xem như đã gặp bạn.



Tháng 9/1996, người ta tổ chức một tribute concert. Eva đã rất yếu, nhưng cũng đến. Không ai mong đợi chị phải trình diễn nặng nhọc , mọi việc đã được sắp xếp thỏa đáng để chị song ca sài với bạn hát Chuck Brown. Nhưng, với một sức mạnh huyền , chị đã chơi guitar hát "What a wonderful world" ( nhiên với rearrangement rất Eva Cassidy) tặng cha mẹ mình. Tôi tìm được recording này - không cần phải nói - rất xúc động! Đây cũng lần cuối cùng Eva biểu diễn trước công chúng. Chị ra đi tháng 11 năm 1996, chỉ mới hơn 33 tuổi, làm ngẩn ngơ tất cả những ai đã từng nghe qua giọng hát một không hai này, nghe lần đầu sau khi chị mất.

Eva Cassidy chỉ released hai CDs, đều do các hãng labels nho nhỏ địa phương xuất bản. Nhờ BBC Radio 2, một trong hai albums này gần đây đã bán được bản thứ một triệu, tin rằng chị đang mỉm cườiđâu đó, vẫn ôm guitar dịu dàng hát.

chị hát nhiều loại nhạc, tôi thích nhất chị hát Blues (At Last, Ain't No Sunshine, ...), sau đo đến Folk (Bridge over trouble water, Over the Rainbow, ...). Các takes của chị cho các nhạc phẩm pop nổi tiếng cũng rất thú vị (Yesterday, Imagine, Time after time, Fields of Gold, ...). Gần đây, ca 19 tuổi Katie Melua người Anh (sinhGeorgia) vừa bán được album thứ một triệu; album này tên "Call off the search", nhạc phẩm khá hay "Faraway Voice" được Katie viết tặng Eva. Katie thể được xem Norah Jones của Anh. cho biết một trong những người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính Eva Cassidỵ

18/06/2004
NQH


Sunday, September 14, 2008

Buồn

Buồn, nhớ bài hát Nỗi buồn của Phú Quang, "google" tìm thử thì lại gặp bài viết này, đọc xong rồi cũng vẫn thấy mang mang...

Có nhiều khi tôi rất buồn

Đào Thị Thanh Tuyền


1. Nhiều khi buồn, tôi hay than thở mình không hạnh phúc dù biết rất rõ rằng hạnh phúc không là điều gì to lớn; hạnh phúc do mình tạo nên, hạnh phúc không thể đo đếm, hạnh phúc đôi khi đơn giản như chỉ là đi mưa về, được tắm dưới vòi nước nóng rồi lên giường đắp chăn….

Có nhiều khi tôi buồn, đó là lúc tôi nhìn lên. Bạn bè cùng lứa không quyền cao, chức trọng thì cũng đại gia, gấm vóc, lụa là… Con cái đi học nước ngoài bét nhất cũng là Singapore hay Mã Lai, còn không là Mỹ, Anh hay Canada… mà toàn du học tự túc!

Có nhiều khi buồn, tôi thấy xung quanh mình sao nhiều ngọt nhạt đãi bôi. Người ta nói vậy mà không phải vậy! Lẩn thẩn nghĩ suy triết lý chữ T: Thẳng thắn, thật thà thường thua thiệt….

Có nhiều khi tôi rất buồn …..

2. Ngày xưa tôi gọi bạn là công chúa! Nhà bạn giàu có, bạn là con gái út và duy nhất trong gia đình có ba anh em. Bạn có bà vú. Tám tuổi tôi thấy bạn còn được bế trên tay, ăn còn đút… Nhà bạn có nhiều sách lắm, sách của anh bạn sắp đầy trong các tủ, cuốn nào cuốn nấy bao bìa cẩn thận là nỗi thèm thuồng của tôi. Tôi thường sang nhà bạn chơi, nhòm ngó vào tủ sách rồi năn nỉ bạn lén lấy cho mượn. Với cách đó, tôi đọc cũng gần hết tủ sách của anh bạn. Lớn lên một chút, tôi thấy bạn có nhiều tiền, bạn thích tiểu thuyết Quỳnh Dao, thế là bạn mua không thiếu cuốn nào. Tôi ăn theo, mượn đọc cho bằng hết. Ngoài sách, tôi thèm thuồng nhìn bạn thoải mái tự mua sắm quần áo, dày dép, sách vở , đồ dùng học tập…. Đôi lúc bạn nói tiền nhiều không biết làm gì, hết ba cho rồi đến mẹ cho, rồi hai anh cho…

Lớn lên nữa, tôi và bạn rẽ hai con đường khác nhau. Tôi ra thành phố đi làm, bạn ở lại, cuộc sống êm đềm với lũ học trò nhỏ dễ thương …. Làm cô giáo vài năm bạn mắc bệnh hiểm nghèo, phải phẫu thuật, rồi nghỉ dạy. Đợt ấy tưởng bạn không còn. Vậy mà qua!

Bạn bè lần lượt theo chồng bỏ cuộc chơi, bạn vò võ một mình với mặc cảm của người bệnh tật lại không nghề nghiệp. Ai cũng nghĩ bạn không thể lập gia đình, bạn cũng nghĩ thế! Rồi duyên trời đưa đẩy, bạn nên đôi muộn với một người đàn ông tốt bụng, quảng đại bao dung. Rồi bạn có con trai, không chỉ gia đình bạn mừng mà bạn bè ai cũng vui. Lủi thủi làm ăn, hai vợ chồng bạn cũng xây được nhà, nuôi con lớn.

Một ngày, tôi được tin chồng bạn mất vì một chứng bệnh mãn tính. Nhìn bạn cứng rắn nối nghiệp chồng nuôi con, bạn bè không nói ra nhưng ai cũng mừng cho bạn có đủ bản lĩnh vượt qua một bước ngoặc vô cùng khó khăn. Hạnh phúc là biết chấp nhận. Bạn chấp nhận cuộc đời lẻ loi của mình như chấp nhận tất cả những gì thượng đế ban cho hay lấy đi.

Rồi một ngày tôi được tin bạn bị tai biến ở tuổi chưa đến năm mươi. Đến thăm bạn, tôi không thể hình dung được cô công chúa ngày nào tám tuổi còn được bà vú bồng trên tay. Bạn nằm đó như một nhúm xương, nhìn tôi với đôi mắt đục. Bạn còn quá trẻ mà trời trói chân không cho bạn tiếp tục cuộc hành trình. Bạn nằm đó, ngừng lại nghe tiếng đời xôn xao mỗi ngày ngoài kia và không biết con mình giờ đang đi đến lớp học thêm hay sà vào trò chơi điện tử! Bạn không nói nhiều nhưng đôi mắt bạn đã nói lên tất cả. Hạnh phúc và đau khổ biết định nghĩa như thế nào đây?

3. Em tôi mới mua một chiếc xe máy. Tôi không rành lắm về xe chỉ biết nó không đắt tiền như SH, Dylan nhưng cũng không xoàng như Wave hay Future… Xe đi chưa được hai tuần, một ngày em tôi dựng xe dưới đường để bước vào nhà mở cổng. Một đứa học trò chạy xe đạp trờ tới, vì mãi nhìn tiệm kem bên kia đường cậu đâm sầm vào chiếc xe mới cáu, bể một miếng che ống bô bằng nhựa màu đen. Mặt đứa học trò tái một, mặt em tôi tái mười!

Đứa học trò dựng xe, vòng tay mếu máo,nước mắt giàn dụa:

- Cháu xin lỗi cô , cháu không dám nữa…

Em tôi trừng mắt:

- Dám, dám cái gì, tao làm sao có tiền mua chiếc xe nữa để mày dám…

- Cháu xin lỗi cô , cháu không dám nữa…

- Về nói ba má qua đền chớ không dám gì?

- Cháu xin lỗi cô , cháu không dám nữa…

- Học trường nào? lớp mấy? Học giỏi không?

- Dạ cháu học lớp 6, trường Âu Cơ. Mấy năm trước học giỏi, năm nay chưa biết! Cháu xin lỗi cô, cháu không dám nữa…

- Thôi, học giỏi thì tha. Lần sau không được nhìn tiệm kem nữa nhé!

- Cháu xin lỗi cô, cháu không dám nữa….

4. Có nhiều khi tôi rất buồn, tôi thường trách người này người kia rồi tự trách mình. Hình ảnh bạn tôi nằm trên chiếc vạt giường có khóet cái lỗ và câu nói của đứa học trò: Cháu xin lỗi cô, cháu không dám nữa… Em tôi nói, đời vô thường, một đời ta ba đời nó, đứa học trò đâu có muốn vậy, bắt đền là đền ai?

Liệu tôi có nói được lời xin lỗi cuộc đời, tôi không dám buồn nữa?