Friday, October 31, 2008

Entry for November 01, 2008

Một buổi chiều sau những ngày mưa, nửa trong trẻo nửa âm u. Nằm nghe bài này và thiếp đi...

Chuyện bình thường cuối cùng
(Phú Quang)

Có những khi về qua phố,
Phố chói chang không thấy mặt trời
Có những khi về qua phố,
Phố qua đông không thấy mặt người
Chợt gặp mình cười như đã ngu ngơ.

Một sớm mai nào,
Thấy mình trong gương, tóc mờ như sương
Một sớm mai nào,
Chợt tỉnh cơn say,
Không còn bạn bè, không lời hẹn thề

Có những khi chiều nghe nhớ,
Nỗi nhớ xưa nay cũng nhạt mờ
Có những khi về trong gió,
Gió xót xa thương mối tình hờ
Chợt gặp niềm đau vẫn như đợi chờ...

Thursday, October 16, 2008

Entry for October 16, 2008

Dạo này có nhiều thứ khiến mình cứ nghĩ ngợi về thân phận của con người, nhỏ nhoi và mong manh quá. Thấy mình sao khác trước quá đỗi, bây giờ nghĩ về những lý tưởng xa xôi nào đó, cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Những điều đang ở trong đầu mình đây sao thật khó nói thành lời, thật khó mà cắt nghĩa. Là cảm giác bất lực hay ngoài tầm với, là cảm giác mình chỉ có thể chờ đợi những điều rồi sẽ đến và chấp nhận sự thật để mà xoay xở mà thôi. Có phải khi ta đối diện với những nỗi bất hạnh nào đó hay chỉ là cái bóng ám ảnh của nó thôi ta mới ngờ ngợ nhận ra mình nên thế nào với đời mình chăng?

Lúc này sao cảm thấy những bài thơ này đến thật đúng lúc.

Thơ Emily Dickinson

Người dịch: Blogger Linh

"Hope" is the thing with feathers

"Hy vọng" là thứ có những chiếc lông

"Hope" is the thing with feathers --
That perches in the soul --
And sings the tune without the words --
And never stops -- at all --

And sweetest -- in the Gale -- is heard --
And sore must be the storm --
That could abash the little Bird
That kept so many warm --

I've heard it in the chillest land --
And on the strangest Sea --
Yet, never, in Extremity,
It asked a crumb -- of Me.

Hy vọng” là thứ có những chiếc lông-
Đậu trên linh hồn-
Và hát lên giai điệu không lời--
Và không ngừng lại—không bao giờ--

Và ngọt ngào nhất—trong cơn Gió Bão
Và chỉ có trận cuồng phong khủng khiếp—
Mới làm luống cuống Chim non
Đã giữ lại bao điều ấm áp—

Tôi nghe tiếng nó ở những nơi lạnh nhất—
Trên Biển Cả hết sức lạ lùng—
Nhưng không bao giờ, dù ở cảnh Tận Cùng,
Nó đòi Tôi dù chỉ là vụn bánh


If I can stop one Heart from breaking

Nếu tôi có thể ngăn một Trái Tim tan vỡ

If I can stop one Heart from breaking
I shall not live in Vain
If I can ease one Life the Aching
Or cool one Pain

Or help one fainting Robin
Unto his Nest again
I shall not live in Vain.

Nếu tôi có thể ngăn một Trái Tim tan vỡ
Tôi sẽ không sống Uổng
Nếu tôi có thể làm dịu Nỗi Đau một Cuộc Đời
Hay làm nhẹ bớt một Vết Thương

Hoặc nếu giúp một con Chim Cổ Đỏ
Vào lại bình yên trong Tổ
Tôi sẽ không sống Uổng

Much Madness is divinest Sense

Rất Điên Khùng là cực kỳ Sáng Suốt

Much Madness is divinest Sense --
To a discerning Eye --
Much Sense -- the starkest Madness --
'Tis the Majority
In this, as All, prevail –

Assent -- and you are sane --
Demur -- you're straightway dangerous --
And handled with a Chain --

Rất Điên Khùng là cực kỳ Sáng Suốt--
Đối với một Con Mắt am tường--
Rất Sáng suốt- là Điên Khùng rõ nhất--
Bởi đó là tất cả những gì Đám Đông
Nhân danh Toàn thể, áp đặt--

Chấp thuận-- và bạn trở thành sáng suốt --
Phản đối-- bạn là kẻ nguy hiểm --
Và họ sẽ lấy Xiềng trói bạn--


There is another sky

Có một bầu trời khác

There is another sky,
Ever serene and fair,
And there is another sunshine,
Though it be darkness there;

Never mind faded forests, Austin ,
Never mind silent fields -
Here is a little forest,
Whose leaf is ever green;

Here is a brighter garden,
Where not a frost has been;
In its unfading flowers
I hear the bright bee hum:
Prithee, my brother,
Into my garden come!

Có một bầu trời khác
Nơi mãi mãi thanh bình, trong sáng,
Có ánh mặt trời khác,
Dù nơi đấy là bóng tối;

Đừng e ngại rừng u tối, anh Austin*,
Đừng e ngại cánh đồng câm lặng—
Nơi đây có cánh rừng nhỏ,
Nơi chiếc lá mãi mãi tươi xanh;

Nơi đây có khu vườn sáng sủa,
Chưa từng vương dù một cơn sương giá;
Trong những bông hoa không bao giờ tàn úa
Em nghe tiếng vo ve của những chú ong:
Ôi, anh trai của em,
Anh đến vườn em nhé!



*Austin: Anh trai của Emily Dickinson.




Thursday, October 2, 2008

Entry for October 02, 2008


Bài này nghe hay và buồn:



Dark eyed Molly


Deep and dark are my true love's eyes,
Blacker still is the winter's turning,
As the sadness of parting proves.
And brighter now is the lantern burning
That lightens my path to love.

No fiddle tune will take the air,
But I will see his swift feet dancing
And the swirl of his dark brown hair,
His smiling face and his dark eyes glancing
As we stepped out Blinkbonny Fair.

And if my waiting prove in vain,
Then I will pack and track ever take me.
The long road will ease my pain.
No jewel of mankind would ever make me
Whisper love's words again.

For in drink I'll seek good company,
My ears will ring with the tavern's laughter,
And I'll hear not his last sweet sigh.
And who's to know in the morning after
How I long for his dear dark eyes
How I long for his dear dark eyes
How I long for his dear dark eyes



Molly mắt huyền


Đen sâu thẳm là đôi mắt người tôi yêu

Hơn cả bóng đêm góc đường mùa đông

Nơi chứng kiến những nỗi buồn chia ly

Và sáng hơn những ngọn đèn lồng đang rực cháy

Soi sáng con đường đưa tôi đến tình yêu


Chẳng có tiếng vĩ cầm nào trong không gian

Sao tôi vẫn thấy dáng anh lướt nhanh trong điệu nhảy

Và mái tóc nâu cuốn theo

Nụ cười anh và ánh mắt anh bỏng cháy

Khi chúng tôi bước ra trong điệu Blinkbonny Fair


Và nếu như sự đợi chờ này vô nghĩa

Tôi sẽ mang nó đi và để đường mòn dẫn lối

Con đường dài sẽ xoa dịu nỗi đau

Và sẽ chẳng có ai giữa biển người

Khiến tôi thầm thì lời yêu lần nữa


Trong hơi men tôi tìm thấy bạn đường

Tai tôi sẽ đầy những tiếng cười nơi quán trọ

Tai tôi sẽ không nghe tiếng anh ngọt ngào lần cuối

Và nào ai biết những sáng mai sau

Tôi nhớ mong đôi mắt người yêu biết mấy

Tôi nhớ mong đôi mắt người yêu biết mấy…