Dạo này có nhiều thứ khiến mình cứ nghĩ ngợi về thân phận của con người, nhỏ nhoi và mong manh quá. Thấy mình sao khác trước quá đỗi, bây giờ nghĩ về những lý tưởng xa xôi nào đó, cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Những điều đang ở trong đầu mình đây sao thật khó nói thành lời, thật khó mà cắt nghĩa. Là cảm giác bất lực hay ngoài tầm với, là cảm giác mình chỉ có thể chờ đợi những điều rồi sẽ đến và chấp nhận sự thật để mà xoay xở mà thôi. Có phải khi ta đối diện với những nỗi bất hạnh nào đó hay chỉ là cái bóng ám ảnh của nó thôi ta mới ngờ ngợ nhận ra mình nên thế nào với đời mình chăng?
Lúc này sao cảm thấy những
bài thơ này đến thật đúng lúc.
Thơ
Emily Dickinson Người dịch:
Blogger Linh "Hope" is the thing with feathers | "Hy vọng" là thứ có những chiếc lông |
"Hope" is the thing with feathers -- That perches in the soul -- And sings the tune without the words -- And never stops -- at all -- And sweetest -- in the Gale -- is heard -- And sore must be the storm -- That could abash the little Bird That kept so many warm -- I've heard it in the chillest land -- And on the strangest Sea -- Yet, never, in Extremity, It asked a crumb -- of Me. | Hy vọng” là thứ có những chiếc lông- Đậu trên linh hồn- Và hát lên giai điệu không lời-- Và không ngừng lại—không bao giờ-- Và ngọt ngào nhất—trong cơn Gió Bão Và chỉ có trận cuồng phong khủng khiếp— Mới làm luống cuống Chim non Đã giữ lại bao điều ấm áp— Tôi nghe tiếng nó ở những nơi lạnh nhất— Trên Biển Cả hết sức lạ lùng— Nhưng không bao giờ, dù ở cảnh Tận Cùng, Nó đòi Tôi dù chỉ là vụn bánh |
If I can stop one Heart from breaking | Nếu tôi có thể ngăn một Trái Tim tan vỡ |
If I can stop one Heart from breaking I shall not live in Vain If I can ease one Life the Aching Or cool one Pain Or help one fainting Robin Unto his Nest again I shall not live in Vain. | Nếu tôi có thể ngăn một Trái Tim tan vỡ Tôi sẽ không sống Uổng Nếu tôi có thể làm dịu Nỗi Đau một Cuộc Đời Hay làm nhẹ bớt một Vết Thương Hoặc nếu giúp một con Chim Cổ Đỏ Vào lại bình yên trong Tổ Tôi sẽ không sống Uổng |
Much Madness is divinest Sense | Rất Điên Khùng là cực kỳ Sáng Suốt |
Much Madness is divinest Sense -- To a discerning Eye -- Much Sense -- the starkest Madness -- 'Tis the Majority In this, as All, prevail – Assent -- and you are sane -- Demur -- you're straightway dangerous -- And handled with a Chain -- | Rất Điên Khùng là cực kỳ Sáng Suốt-- Đối với một Con Mắt am tường-- Rất Sáng suốt- là Điên Khùng rõ nhất-- Bởi đó là tất cả những gì Đám Đông Nhân danh Toàn thể, áp đặt-- Chấp thuận-- và bạn trở thành sáng suốt -- Phản đối-- bạn là kẻ nguy hiểm -- Và họ sẽ lấy Xiềng trói bạn-- |
There is another sky | Có một bầu trời khác |
There is another sky, Ever serene and fair, And there is another sunshine, Though it be darkness there; Never mind faded forests, Austin , Never mind silent fields - Here is a little forest, Whose leaf is ever green; Here is a brighter garden, Where not a frost has been; In its unfading flowers I hear the bright bee hum: Prithee, my brother, Into my garden come! | Có một bầu trời khác Nơi mãi mãi thanh bình, trong sáng, Có ánh mặt trời khác, Dù nơi đấy là bóng tối; Đừng e ngại rừng u tối, anh Austin*, Đừng e ngại cánh đồng câm lặng— Nơi đây có cánh rừng nhỏ, Nơi chiếc lá mãi mãi tươi xanh; Nơi đây có khu vườn sáng sủa, Chưa từng vương dù một cơn sương giá; Trong những bông hoa không bao giờ tàn úa Em nghe tiếng vo ve của những chú ong: Ôi, anh trai của em, Anh đến vườn em nhé! |
*Austin: Anh trai của Emily Dickinson.
No comments:
Post a Comment