Tuesday, March 22, 2011

Cuộc sống có những lúc thế này...

Hãy làm người tự do hãy làm người cô độc
Trong yên lặng trang nghiêm của những cánh đồng
Trên đường của ta, đường tự do đường rộng
Chẳng cần tương lai và quá khứ cũng không

Ta hái hoa chơi mấy nhành anh túc
Uống ánh mặt trời như uống mối tình đầu
Ngã xuống và chết đi trong bóng tối đêm sâu
Rồi sống dậy không niềm vui, cay đắng

Thế là buồn hay vui?

Pautopxki thì cảm thấy rằng : "Trong những vần thơ ấy, mặc dầu tác giả có nói đến cái chết, nhưng có cả cái đầy đủ của cuộc sống làm cho ta chẳng muốn gì khác ngoài việc nằm như thế này hàng giờ mà nhìn lên trời, suy nghĩ"

Mình thì nghĩ cuộc sống có những lúc thế này... Là man mác, là mênh mang trong lòng, là đang thấy cô đơn và đang muốn ở một mình ở một nơi nào xa lạ, và nghĩ, và mong thấy được điều gì đó khiến cho mình ra khỏi cái đoạn lung tung này