Saturday, December 22, 2007

Nghĩ...

Có khi tôi đứng giữa những luồng thông tin đa chiều và cảm thấy mình bối rối, đâu là sự thật? Có những thứ không thể nào đi đến tận cùng gốc rễ để biết được đúng hay sai và vì thế cảm thấy mình ở trong một cảm giác hoang mang, trong lộn xộn những câu hỏi về bản thân và cuộc đời...

Phạm Xuân Ẩn đã từng nói một câu đại ý thế này: các chế độ rồi sẽ đổi thay chỉ có tình bạn là còn mãi. Không hiểu sao khi nghe câu nói này tôi lại dường như tìm thấy cho mình một chỗ dựa nào đó. Cuộc đời rồi sẽ kết thúc, vậy điều gì với tôi là quan trọng? Chỉ có tình người thôi. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, tự nhủ mình sẽ cố gắng sống và cư xử tử tế với những người mình gặp trong cuộc đời này. Đó chỉ là một suy nghĩ an phận của một kẻ tầm thường thế thôi, chỉ là sự bằng lòng với một cuộc đời nhỏ hẹp, mà nhỏ hẹp hay không thì cũng đến ngày về...

Thế giới muôn màu sắc, dù ở thời đại nào cũng vậy. Thời đại nào cũng có kẻ tư lợi cho bản thân, thời đại nào cũng có người hy sinh vì mọi người, thời nào cũng có tham quan, thời nào cũng có người chí công vô tư. Chỉ riêng cái sự hy sinh cũng đã muôn hình vạn trạng lắm thay: Có người đấu tranh trên chiến trường, lại có những người âm thầm hy sinh cái tôi... Mọi sự so sánh sẽ là khập khiễng bởi lịch sử đã trao cho mỗi người một sứ mạng riêng tùy theo tính cách và tài năng của mỗi cá nhân.

Hoàng Sa, Trường Sa hôm nay, có những người đứng ra biểu tình hòa bình, có những người thành lập quỹ nghiên cứu Biển Đông, còn chính phủ cũng có con đường đi của riêng họ mà tôi không có thông tin để mà nhận xét hay trao gửi niềm tin. Trong cuộc biểu tình ở SG hôm 16-12, cảm thấy buồn... Buồn vì cái sự đời, những người cùng chung màu da, chung cội nguồn, và chung cả lý tưởng chiến đấu (là vì tổ quốc) lại ở hai phía đối chọi nhau; buồn vì trong cảm nhận của tôi, lực lượng những người trẻ hôm ấy, có không ít người dường như chưa đủ độ bền, chưa đủ ý thức để có thế thực sự đối đầu với một cuộc chiến thực sự (Nói người không thể không ngẫm lại mình! Chỉ biết tự mình cố gắng hoàn thiện vậy!)

Nếu có ai đó muốn rời khỏi Đoàn, Đảng vì mất niềm tin, người ấy chắc hẳn là người sống có lý tưởng nhưng không phải là người dành cho mảnh đất chính trị. Sẽ có không những người lý tưởng nuôi chí lớn từ hôm nay, gia nhập chính trường, kiên nhẫn đấu tranh với những thế lực sâu dân hại nước, một ngày kia trở thành rường cột nước nhà, phải quyết định những chuyện cho toàn dân tộc? Và con đường ấy không chỉ cần một người, cuộc chiến ấy không chỉ cần một người. Và con đường ấy có những người sẽ không đi tới nơi bởi những cám dỗ và cạm bẫy giăng đầy...

Thì thôi hãy cứ sống như chính mình, tự suy xét và lựa chọn cho mình cách sống phù hợp với bản thân vậy.

2 comments:

Kazenka said...

"Sẽ c� kh�ng những người l� tưởng nu�i ch� lớn từ h�m nay, gia nhập ch�nh trường, ki�n nhẫn đấu tranh với những thế lực s�u d�n hại nước, một ng�y kia trở th�nh rường cột nước nh�, phải quyết định những chuyện cho to�n d�n tộc?"

Theo em th� ở x� hội n�o hay thời n�o th� cũng sẽ vẫn c� những người như vậy. Nhưng trong t�nh h�nh hiện nay, liệu họ c� thể tiến l�n một vị tr� c� khả năng đưa ra những quyết định cho to�n d�n tộc?

Những con người ấy khi tham gia một c�i ch�nh trường chỉ c� 1 ph�a, d� tỉnh t�o v� ki�n t�m đến đ�u, th� khả năng họ bị "nh�ng ch�m" hoặc rơi v�o ho�n cảnh "c�ng hội c�ng thuyền" với những người kia l� rất cao, nếu kh�ng như thế th� sớm muộn, họ sẽ bị c�c thế lực chống đối đẩy ra khỏi ch�nh trường m� th�i.

Em th� tin tưởng v�o một sự thay m�u dần dần hơn ở nước m�nh. Thế hệ l�nh đạo đất nước c�ng về sau th� c�ng c� tư tưởng đối mới hơn, v� một ng�y n�o đ�, "d�n chủ thực sự" - nền tảng cho sự ph�t triển vững chắc của một đất nước sẽ l� c�i m� họ (buộc phải) chọn lựa.

Giamillia said...

Đồng � với K! N�n hy vọng v� hy vọng tốt hơn l� tuyệt vọng, lạc quan tốt hơn l� bi quan (: