Thursday, July 12, 2007

Nói một mình

Nhiều khi cảm thấy mình như một kẻ lang thang, hết lang thang trong đời thực lại đi rong trên một miền ảo ảnh như chốn này. Ghé nơi này nơi kia, đọc những dòng chữ có khi vô thưởng vô phạt, có khi là những chất chứa nỗi lòng của một con người xa lạ nào đó..., có khi là những người ta biết, nhưng họ mãi mãi có thể chẳng biết có ta tồn tại ở trên đời. Ta là một kẻ lang thang, ta là một độc giả vô hình, không bao giờ lên tiếng về những điều mình nghĩ và cảm nhận sao? Nói hay không nói, có phải là cũng là một cách tồn tại? Dù sao thì cũng có hàng ngàn vạn độc giả giống như ta, đôi khi cảm thấy người này hay người khác đang viết nên chính nỗi lòng mình, nhưng chẳng bao giờ thốt lên một điều nào cả. Thốt nhiên tôi bỗng nghĩ, không biết những độc giả trên đời này đọc sách vì điều gì, hay đúng hơn là đọc sách văn học vì điều gì? Người ta tìm kiếm điều gì nơi những câu chuyện có thể chỉ là hư cấu? Và tôi, tôi tìm điều gì giữa những chuyến lang thang ? Vì nỗi cô đơn muôn thuở của con người, vì muốn được biết chúng ta đã tồn tại, đã sống, đã yêu thế nào, vì muốn tìm thấy một nguồn động viên an ủi đâu đó giữa những người xa lạ ở ngoài kia để tiếp tục bước đi với một niềm tin về những điều mình đã chọn... và còn nhiều lắm những lý do ??
Khi còn là một đứa trẻ, mình đâu có nghĩ nhiều điều vớ vẩn như thế này nhỉ? Chỉ cảm thấy sách là một thế giới với bao điều ký thú: những câu truyện cổ từ ngày xửa ngày xưa, một thế giới tưởng tưởng không biên giới...Nghìn lẻ một đêm, truyện cổ Grim, truyện cổ Andexen, truyện dân gian, truyện Mường Trời...! Lớn dần lên, mình bắt đầu thích những truyện về trẻ con, những cuộc phiêu lưu của những người bạn nhỏ với Mít đặc và Biết tuốt, Karick và Vallia, Đảo giấu vàng, hai vạn dặm dưới đáy biển, những đứa con của thuyền trưởng Grant... và mỗi khi tuổi lớn dần lên, những câu truyện cũng ngày một khác hơn, không còn là những cuộc phiêu lưu thời thơ ấu mà là những chuyến đi vào thế giới nội tâm của con người, dường như cũng để giải thích cho chính những suy tư, những băn khoăn về chính mình, về tình yêu, về cuộc sống, về cái chết và sự sống, về những trải nghiệm trong chuyến đi đời người đang dần đến ngày về của nó.
Trong những giai đoạn của đời ta, giai đoạn nào tâm hồn cũng cần một thứ nước trong sạch nào đó để tắm mình trong đó. Thì chính là sứ mạng của văn học, của thơ ca đấy thôi...

No comments: