Saturday, November 8, 2008

Blog

Rồi tôi không nhớ nổi tôi đã gặp blog của người này hay người khác trong dịp nào nữa. Tôi có rất ít bạn trên thế giới ảo này, không phải vì không tin tưởng, chỉ đơn giản là tôi thấy khó. Có lẽ tôi bằng lòng với việc làm một outsider lặng lẽ và hy vọng rằng mình không vô tình. Tôi chưa từng nghĩ người ta có thể tâm sự nhiều điều như thế trong thế giới ảo này, thì ra con người có một nhu cầu được chia sẻ hay thể hiện mình lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Có lẽ điều đó làm cho tôi cảm thấy mình cũng muốn viết một điều gì đó cho mình và có thể biết đâu là một outsider nào đó cũng như tôi vô tình đọc được.

Cuộc sống của những người khác, đó là một thế giới khác với thế giới mà tôi đang sống dù đôi khi rất giống. Có lẽ gặp lại mình ở một đoạn đời nào đó đã qua hay có khi là sắp tới, đôi khi là những bài học đầy ý nghĩa. Và tôi cảm thấy cuộc sống đang trôi chảy nhờ vào dòng thời gian trong nhật ký của họ, có khi chỉ là một đoạn ngắn ngủi nào đó rồi ngưng bặt. Đôi lúc tôi muốn viết cho họ một điều gì đó, muốn biết cuộc sống của họ đã tiếp diễn ra sao, như thể họ là những người bạn gắn bó đã bao lâu. Thế rồi thường là tôi im lặng, tôi không có đủ can đảm tạo ra một sự đường đột nào đó. Tôi nghĩ mình sẽ tạo một mối liên hệ nào đó nếu có lẽ nó thực sự cần thiết cho họ hay cho tôi.

Có lần tôi gặp một blog ghi ở mục about me: dead, thấy tự nhiên bụng thót lại. Sau đó tôi không tìm được một thông tin nào xung quanh những người bạn của người này cho thấy rằng điều đó đã xảy ra. Và nghĩ vẩn vơ chuyện đó rồi sẽ xảy ra, dù ảo hay thật, những blog, hay những mảnh cuộc đời sẽ vẫn cứ nằm đâu đó trên thế giới này, sao thấy chúng bơ vơ quá.

Và thấy mình, biết nói sao nhỉ, ta biết làm gì, ta cũng chỉ là một kẻ vô tình, thế thôi!


2 comments:

Unknown Soldier said...

Bạn viết hay lắm :-(

Anonymous said...

vials prestigious eventsmaking juran approximate arty bypass enkartik dignity donors accessforall
lolikneri havaqatsu