Monday, November 10, 2008

Entry for November 10, 2008

Nhớ ngày xưa, hồi mình mới vào Sài Gòn, lúc ấy là vào mùa mưa. Mẹ bảo, khi bắt đầu mùa mưa thì hay mưa vào buổi sáng, rồi chuyển sang trưa, rồi chiều, đến khi lại mưa vào buổi sáng thì đã gần hết mùa mưa. Chỉ là nhận xét của mẹ thôi, vì mẹ cũng có phải người Sài gòn đâu, nhưng mẹ mình hay thế thật, mà mình thì cũng thích nghe những điều kiểu như thế! Mình theo dõi vài mùa thì có cảm giác hình như cũng đúng đúng. Ở mãi đất này lại chả còn thấy đúng nữa, kiểu như là:

"Đứng một ngày đất lạ thành quen

Đứng một đời em quen thành lạ"

Mọi thứ đều thay đổi cả. Ngày xưa mưa ở Sài gòn thường mưa rất nhanh, mưa thôi rồi trời lại trong trẻo lạ thường. Bây giờ thì khác cũng có những ngày mưa dầm dề lê thê. Bọn bạn mình bảo, càng ngày càng nhiều người Bắc vào đây thành ra thời tiết cũng bị lây thời tiết ngoài đó rùi. Rồi những mùa Noel lạnh buốt, cả những bão tố cũng qua đây...

Bỗng dưng nhớ lại những hình ảnh Sài gòn lần đầu tiên gặp gỡ trong cái nhìn của một cô bé mười hai tuổi, cái gì cũng thấy lạ: những đường phố lạ, chiếc xích lô nhỏ và cao ngất, tô phở có giá sống với những cọng phở vuông, tô bún bò có nước màu và cọng bún bự thiệt bự. Lúc đấy mình thấy Sài gòn có mùi rất lạ, thỉnh thoảng bây giờ mình cũng gặp lại cái mùi ấy, giống như mùi đường đỏ hay đường thốt nốt nhà ai đun bị hơi khét khét, mà hồi đấy sao gặp nhiều và bị ấn tượng thế. Nhớ lần đầu tiên đi chợ là chợ Tân Định, lần ấy mình gặp một đám tang của người công giáo, mình cũng thấy lạ, khác hẳn với những đám tang ở ngoài Bắc. Trên phố Sài gòn lúc đó có rất nhiều xe bán nước sâm, bông cúc, nước đắng, sinh tố... xe nào cũng có vẽ hình một cô gái có miếng sầu riêng bên cạnh, tất cả đều giống nhau. Các xe bánh mì cũng vậy đều vẽ hình giống nhau hết... Chiều nay, trong cái nhớ Sài gòn xưa, mình chợt nhận ra những hình ảnh ngày xưa dường như không còn nữa. Ngày xưa mỗi lần đi đâu về đến Sài gòn bằng tàu hỏa, từ ga chạy ra mình lại có cái cảm giác gặp lại Sài gòn lần đầu tiên khi đi ngang đường Nguyễn Thông rồi Điện Biên Phủ xuôi về Pasteur rồi về Hàng Xanh, nhất là vào buổi sáng sớm, khi đường phố Sài gòn còn vắng bóng người. Bây giờ thì đi máy bay, cảm giác đó hình như cũng biến mất.

Cái dòng nỗi nhớ, nhớ thứ này bỗng lan man sang bao nhiêu thứ khác...

Qua phố

Sàigòn còn lá me không

Để ta chậm lại những vòng bánh xe


Gỡ từng mắt lá tròn xoe

Có em mắt biếc tay che miệng cười


Chuyến phà chuyển bến sông vui

Lục bình vẫn dập dình trôi theo dòng


Sàigòn ngắn ngủi mùa đông

Cuối năm se lạnh má hồng phương Nam


Nỗi buồn chưa tụ đã tan

Áo em lụa mỏng bàng hoàng tháng giêng


Rộn ràng thành phố không đêm

Giữ dùm ô cửa sáng đèn riêng ta


Sàigòn vẫn nắng và hoa

Một người qua phố đã già hơn xưa ...

(trích từ tập hát thơ - Thanh Nguyên)

No comments: