Monday, December 8, 2008

Entry for December 08, 2008

Hà Nội mùa này ra sao nhỉ?
Có lẽ mùa này sáng sớm trời sẽ đầy sương, trưa nắng hanh và chiều tối đang se lạnh. Nhớ những năm nào đi học, những ngày trực nhật phải đi sớm, bước ra khỏi nhà chỉ thấy mờ sương huyền ảo. Thế mà đến trưa nắng lại bùng lên làm đổ mồ hôi cả bọn trẻ con "hiền ngoan" như bọn mình. Và chiều đến mình nghĩ, Hà Nội cũng có một ngày nhiều mùa đấy chứ!

Mình chưa bao giờ là một người Hà Nội dù sinh ra ở Hà Nội, vì người Hà Nội vốn rất hay tự hào về cái gốc gác Hà Nội của họ, mà mình thì cả bố và mẹ đều không phải người Hà Nội. Những năm đầu đời, mình đã sống ở đây. Thoạt đầu khi chuyển vào Sài gòn, mình thường mang tâm trạng của một người Hà Nội đi xa. Mỗi lần quay trở lại Hà Nội mình đều có cảm giác quay trở lại nhà cũ, vẫn còn chút gì quen thuộc. Lâu dần mình trở thành người lạ. Mọi thứ, ngõ cũ, nhà cũ thay đổi, cả con người cũng khác. Cái khác ấy đến thật lâu sau mình mới mơ hồ cảm thấy, có gì đó rất khác trong kiểu bạn bè của miềnNam và miền Bắc. Những người mình biết ở nơi này càng ngày càng ít đi. Người lớn thì già rồi ra đi, người nhỏ thì lớn nhanh và thay đổi kinh khủng, chỉ còn vài bạn cũ, rất ít người vẫn như xưa hay ít ra là như trong tưởng tượng của mình. Mình cũng đã ít nhiều khác ngày xưa.

Mình vẫn dành cho nơi này một tình cảm đặc biệt. Vẫn cảm thấy cái bồi hồi của người quay trở lại chốn xưa, cố tìm một chút gì quen thuộc từ những thứ đang hằng đổi mới. Nhưng mình biết Hà Nội không bao giờ là một nơi để quay về nữa, nó chỉ là một điểm đến, một nơi chốn nào ta ghé qua. Cảm giác này đến lần đầu tiên cách đây 2 năm. Không nhớ rõ nữa. Có thể nó đã đến vào lúc mình từ chối bạn bè ở lại thêm một ngày hay trong đêm chia tay ở sân ga, ngồi với nhau trước khi chuyến tàu đêm chuyển bánh bỗng nhớ lại những chuyến ra đi của mình từ sân ga này, mỗi lần sự biến chuyển của cảm xúc lại khác. Hay nó đến khi tàu rời sân ga, đi ngang qua những đường phố của Hà Nội, nhìn lại thành phố trong ánh đèn đường vàng hững hờ, những đường phố ta đã bao lần đi qua, này Khâm Thiên, công viên Lê Nin, Bạch Mai, chợ Vọng... Ngó Hà Nội rời xa và nghe trong lòng bình thản, ta đã mong trở về một nơi khác.

Tự nhiên lại nhớ đến bài Sapa thành phố trong sương - Chả ăn nhập gì hết!

1 comment:

Unknown Soldier said...

Giọng văn của bạn vẫn có chút gì buồn buồn, chậm chậm của người đã từng sinh ra và lớn lên ở Hà Nội... cho dù bạn đã quyết định ko còn là một phần của nó nữa...