Sunday, May 18, 2008

Entry for May 18, 2008

Mấy ngày nay trên blog xôn xao quá, mình cũng đi dạo lung tung nhưng cảm thấy chẳng muốn nói gì, mọi thứ ở trên đời chẳng phải rất khó phân biệt trắng đen đó sao, biết thì thưa thốt không biết thì dựa cột mà nghe, bởi thấy mình chẳng qua là một đứa cũng tầm thường, thông tin cũng thiếu thốn và cũng không muốn phán xét bất kỳ ai.

Không biết mình có nhớ nhầm hay không, một năm nào đó vào ngày nhà báo mình có xem một bộ phim của Mỹ, bộ phim kể về một người đàn ông bắt con tin đòi tiền chuộc, con tin là một bầy trẻ vào thăm bảo tàng. Ông này là nhân viên bảo tàng và vì bị đẩy vào một bước đường cùng nào đó nên mới lựa chọn việc bắt con tin này, ổng cũng thương trẻ con và cũng đáng thương. Trong quá trình thương lượng đòi tiền chuộc giữa kẻ tống tiền và chính phủ, có 2 phe nhà báo cùng đưa tin về sự kiện này theo hai hướng trái ngược nhau (do có những suy nghĩ khác nhau về kẻ tống tiền), một bên thì tạo hình ảnh đáng thương về ông này, một bên thì ngược lại. Cái mà mình nhớ về bộ phim này chính là nó phơi bày sự thật về cách đưa thông tin của giới báo chí, tất cả cũng đều chỉ là một nửa sự thật mà thôi, tất cả đều được xào nấu cắt gọt cho phù hợp với mục đích của nhà báo. Hình như bộ phim ấy có hai kết thúc, một kết thúc là người đàn ông ấy tự buông súng quay trở về và một kết thúc là bị bắn chết. Hai kết thúc, là hai lựa chọn trước một phận người là kết quả của những bài báo và phản ứng của những con người với nhau.

Không biết sao nhưng cảm giác khi xem xong là những suy nghĩ về sự thật ở trên đời này, có bao nhiêu sự thật đến với ta chỉ là một nửa, và có thể mình đã vô tình tin tưởng và hiểu lầm cho bao nhiêu sự việc? Và có bao nhiêu người biết dằn vặt và nghĩ đến những hậu quả sẽ đến khi làm ra những thông tin bị bóp méo như vậy? Ở trên đời này, thấy vậy mà không phải vậy không ít, nếu vô tâm lướt qua có thể chỉ thấy một phần nào đó của sự thật mà thôi.

Lại suy nghĩ về chính trị, về nhà nước, về hiến pháp và pháp luật, về chủ nghĩa xã hội... cuối cùng lại thấy quay về bản chất của con người. Bản chất của con người là tham lam và ích kỷ, là muốn khẳng định cái tôi của mình, là nhân hậu và hướng thiện, là tình yêu và bao dung? giữa những điều đó cái nào thắng thế? Trong một xã hội, động lực đi lên chính là sự cạnh tranh, ai cũng sẽ muốn mình hơn kẻ khác, và chắc chắn sẽ có những cá nhân nổi trội, đó là những người sẽ muốn dẫn đầu đám đông. Nhà nước là để điều hành xã hội, luật pháp là công cụ vậy thì luật pháp sẽ bảo vệ quyền lợi cho một nhóm nhỏ nắm quyền lực hay cho đại đa số dân chúng? Có phải quy luật không khi những người nhân hậu và hướng thiện giàu tình yêu và bao dung thường không thích bon chen, thường cho quá nhiều và nhận rất ít, hiếm khi muốn mình trở thành chính khách? Chủ nghĩa xã hội chắc chỉ tồn tại khi con người đa số đều là người tốt?? Mà con người thì thật dễ bị cám dỗ làm sao! Chẳng muốn nghĩ nữa, chỉ cần biết mình sẽ cố gắng sống tử tế trong từng mối quan hệ, trong từng tình huống mình gặp, trong cuộc đời bé nhỏ tầm thường của mình, sống thành tâm, thành ý và lương tâm không bị cắn rứt không phải đã là quá khó hay sao?

No comments: