Monday, May 12, 2008

Bình minh mưa


Impression : sunrise - Claude Monet

Hẳn có ai đó nhắc tới bình minh mưa, hay những sáng trời mưa làm mình thèm đọc lại bình minh mưa.

Có nhiều lần trong những chuyến đi mình vẫn hay mang nó theo, để làm gì? để ít nhất yên tâm nếu trong chuyến đi này mình có quá nhiều thời gian cho riêng mình, mình sẽ gặm nhấm nó như gặm nhấm một nỗi niềm nào xa lắc để rồi tự hỏi, giây phút ấy mình đang ở trang nào của cuộc đời, trong một không gian lạ lẫm, cô đơn và ngồi đọc bình minh mưa như để kiếm tìm niềm an ủi trong cảm xúc và những ước ao của một kẻ cô đơn khác, để cảm thấy cuộc đời như những trang sách, không trang nào giống trang nào, và ở trang kế tiếp có thể là những bất ngờ mãi mãi không thể nào đoán trước.

Giờ đây, mình đang chờ đợi. Điều gì ?

Điều mà Kuzmin đã nói: "Chắc là chuyện đó cũng xẩy ra cả với chị. Từ trong cửa sổ toa tàu, chị bất thần trông thấy một cánh rừng bạch dương thưa thớt với một lưới mạng nhện mùa thu ánh lên trong nắng và thế là chị muốn nhẩy ngay ra giữa lúc tàu đang chạy để được ở lại cánh rừng ấy. Nhưng con tàu cứ đi qua. Chị nhoai người ra ngoài cửa sổ và nhìn lại những cánh rừng, những bãi cỏ rộng, những con ngựa, những nẻo đường làng đang vùn vụt chạy về phía sau và chị nghe thấy một tiếng reng reng mơ hồ. Vật gì kêu, chị không biết. Có thể là rừng hay không khí, hay tiếng rít của những giây điện thoại. Mà cũng có thể đó là tiếng reo của những thanh ray khi tàu chạy. Cái đó chỉ ánh lên trong khoảnh khắc nhưng ta nhớ mãi suốt đời."

"Trong đời tôi - tôi vẫn hằng chờ đợi những chuyện đơn giản ấy. Và nếu tôi gặp chúng, ấy là tôi hạnh phúc...."


No comments: