SONNET 73
William Shakespeare
That time of year thou mayst in me behold
When yellow leaves, or none, or few, do hang
Upon those boughs which shake against the cold,
Bare ruin'd choirs, where late the sweet birds sang.
In me thou seest the twilight of such day
As after sunset fadeth in the west,
Which by and by black night doth take away,
Death's second self, that seals up all in rest.
In me thou see'st the glowing of such fire
That on the ashes of his youth doth lie,
As the death-bed whereon it must expire
Consumed with that which it was nourish'd by.
This thou perceivest, which makes thy love more strong,
To love that well which thou must leave ere long.
Sonnet 73
Sẽ đến một mùa em nhìn thấy trong anh
Trơ trọi dàn đồng ca đổ nát, dẫu vừa còn đó tiếng chim ca
Khi trên cành thấp thóang mong manh
Chút lá vàng đợi giá buốt đi qua
Sẽ đến một ngày anh chỉ như tia nắng
Sắp tàn phai le lói cuối chân trời
Khuất hòang hôn là đêm đen lạnh vắng
Như hầm mộ kia khép chặt kiếp người
Sẽ đến lúc anh chỉ như đốm lửa
Trong tàn tro tuổi trẻ của anh thôi
Như phút cuối, chẳng thể bừng lên nữa
Bởi đã thắp lửa thanh xuân bằng cả một đời
Nếu em biết điều này, xin hãy yêu đến tận cùng hơi thở
Như thể là chẳng bao lâu nữa ta đã phải cách xa.
No comments:
Post a Comment