Monday, September 14, 2009

Crossroads



Crossroads- Don McLean

I’ve got nothing on my mind: nothing to remember,
Nothing to forget. and I’ve got nothing to regret,
But I’m all tied up on the inside,
No one knows quite what I’ve got;
And I know that on the outside
What I used to be, I’m not anymore.

You know I’ve heard about people like me,
But I never made the connection.
They walk one road to set them free
And find they’ve gone the wrong direction.

But there’s no need for turning back
`cause all roads lead to where I stand.
And I believe I’ll walk them all
No matter what I may have planned.

Can you remember who I was? can you still feel it?
Can you find my pain? can you heal it?
Then lay your hands upon me now
And cast this darkness from my soul.
You alone can light my way.
You alone can make me whole once again.

We’ve walked both sides of every street
Through all kinds of windy weather.
But that was never our defeat
As long as we could walk together.

So there’s no need for turning back
`cause all roads lead to where we stand.
And I believe well walk them all
No matter what we may have planned.


Ngã ba đường


Tôi chẳng còn gì trong trí, không còn gì để nhớ

Không còn gì để quên, và cũng chẳng còn gì để mà hối tiếc

Nhưng tôi đã bị trói hoàn toàn ở bên trong

Không ai biết về những gì tôi có

Và tôi biết ở bề ngoài

Những điều tôi đã từng, nay chẳng còn thế nữa


Em biết đo, có những người giống như tôi

Nhưng tôi chưa từng quen biết

Họ đi trên con đường tự do của mình

Và nhận ra có thể đã sai đường


Nhưng không cần thiết phải quay trở lại

Vì mọi con đường đều dẫn đến nơi tôi đang đứng

Và tôi tin, tôi cũng sẽ lại đi qua những con đường đó

Bất kể là tôi có thể sắp đặt trước điều gì


Em có nhớ tôi là ai? Em có còn cảm thấy điều đó không?

Em có cảm thấy nỗi đau này? Em có chữa lành được nó?

Hãy đặt bàn tay em lên tôi

Và vứt bỏ bóng tối khỏi tâm hồn tôi

Một mình em có thể thắp sáng con đường tôi đi

Một mình em có thể khiến tôi lại như xưa


Chúng ta đã từng bước đi trên 2 phía của mỗi con đường

Qua đủ mùa gió thổi

Nhưng đó chẳng phải là nỗi thất bại của ta

Chừng nào ta vẫn có thể bước bên nhau


Vì thế mà chẳng cần quay trở lại

Vì mọi con đường đều dẫn tới nơi chúng ta đang đứng

Và tôi tin sẽ đi qua chúng vững vàng

Bất kể là chúng ta có thể sắp đặt trước điều gì


Cuốn The Don McLean Story của Alan Howard viết về bài hát này như sau:


Crossroads…

His mother’s death in 1985 made him feel mortal for the first time. It wouldn’t be too many years before he had lived as long as his father. He had several beautiful homes, stocks and bonds, and no one to share it all with. His parents had never been impressed by money, fame, or material possessions. To them, all that mattered was a person’s character, and Don sensed that they would not be pleased with him.


His song “Crossroads” could serve as a metaphor for this point in his life. He says,


“I wanted to retire and join a monastery, because I felt I was becoming the wrong person. I didn’t like the person I was becoming. There was a part of me that was starting to use people. Part of my heart was dying and becoming cold. It was because I could do bad things that I did them. I realized that I was losing part of my sense, part of what my father had given me. I was self-aware enough to know that, and I realized that the only answer was to get out of the business and do something that could help me reclaim myself, reclaim my soul, and reclaim my spirit. I thought about joining a monastery, because I felt I would never find the right woman in my life. Leonard Cohen and Cat Stevens both withdrew to religion, and I know why. I actually asked the Lord to show me the way, to tell me what I needed to know or what I was supposed to do, because I was at a crossroads.”


Ngã ba đường


Cái chết của mẹ vào năm 1985 đã khiến ông lần đầu tiên cảm nhận về cái chết. Không quá nhiều năm trước khi ông vẫn sống cùng với cha. Ông có nhiều nhà đẹp, chứng khoán và trái phiếu, và không có ai để sẻ chia. Cha mẹ ông chưa từng bị ấn tượng bởi tiền bạc, danh tiếng, hay của cải vật chất. Đối với họ, tất cả vấn đề chính là tích cách của con người và Don cảm thấy họ không hài long về ông.

Bài hát Crossroads như một ẩn dụ về thời điểm này của cuộc đời ông, ông nói,

“Tôi muốn lui về ở ẩn trong tu viện, bởi vì tôi cảm thấy mình đã trở nên một kẻ sai lầm. Tôi không thích con người mà tôi đã trở thành. Như thể chỉ một phần của tôi là người. Một phần trái tim tôi đang chết và trở nên lạnh giá. Là vì những điều tôi đã làm có lẽ là những điều tệ hại. Tôi nhận ra mình đang đánh mất dần những cảm giác của mình, phần mà cha tôi đã cho tôi. Tôi tự nhận thức đủ để hiểu về mình, và tôi nhận ra chỉ có thể tìm ra câu trả lời bằng cách từ bỏ công việc và làm điều gì đó giúp tự vấn bản thân, tự vấn tâm hồn mình, tinh thần mình. Tôi đã nghĩ đến việc vào tu viện vì tôi cảm thấy mình sẽ không bao giờ tìm thấy người phụ nữ phù hợp trong cuộc đời mình. Cả Leonard Cohen và Cat Stevens đều từ bỏ để đến với tôn giáo, và tôi hiểu tại sao. Tôi thực sự đã cầu xin Chúa chỉ đường cho mình, chỉ cho tôi những gì tôi cần phải biết hay những gì tôi nên làm, bởi vì tôi đang ở ngã ba đường.”

No comments: